Chương
Bạch Điệp Quý nhảy lên chiếc Porsche đỏ của mình, đạp chân ga, tốc độ lên đến .
Còn may cũng có thể nói là nhà của anh ta gần với quán bar, từ lúc cúp điện thoại cho đến lúc chiếc xe của anh ta đậu kế bên xe của Bắc Minh Quân chỉ cần có ’’’ mà thôi.
Nhiìn thấy quán bar vẫn còn nguyên vẹn, anh ta bèn nở nụ cười đắc ý.
Cùng lúc đó, tiếng còi xe ô tô hú vang từ đằng xa, Sở Dung Triết lái chiếc Lamborghini Reventon xám bạc lao vút đến trước cửa quán bar.
Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý nhìn nhau mà mỉm cười, bon họ gần như lên tiếng cùng một lúc: “Cái tên Bắc Minh Quân này hành người ta thật.”
…
Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý đến quán bar Zeus như bị Bắc Minh Quân đòi mạng.
Hai người bọn họ đến trước cửa phòng VIP mà bọn họ thường vào.
Vừa đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy Bắc Minh Quân ngồi vắt chéo chân trong phòng, miệng anh còn đang ngậm điếu xì gà. Hình Uy lại đứng bên cạnh Bắc Minh Quân.
Thấy hai người bọn họ đi vào, anh tùy tiện chỉ vào hai chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn như thể anh mới là chủ nhân ở nơi này vậy, còn Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết chỉ là hai kẻ làm thuê mà thôi.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Điệp Quý bắt đầu oán than Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, cậu làm trò gì đấy, hai ngày nữa là cưới rồi mà còn đi lung tung còn không mau đi lựa đồ cưới với Phỉ Nhi cửa cậu đi.
Vừa nghe nhắc đến Phỉ Nhi là Sở Dung Triết lại nhớ đến một người phụ nữ khác, anh ta xịch lên trước: “Cậu kết hôn thì Tịch Dao phải làm sao?”
Bắc Minh Quân nhìn Sở Dung Triết với ánh mắt sắc lẻm như dao.
Sở Dung Triết cũng chẳng buồn đoái hoài đến điệu bộ này của anh mà nói tiếp: “Bắc Minh Quân, không phải cậu đứng núi này trông núi nọ đấy chứ. Tớ thấy cậu cưới Tịch Dao còn hay hơn, dù gì người ta cũng là mẹ ruột của con cậu, không đến nỗi để cho con cậu phải đối mặt với mẹ kế cả ngày, nói không chừng còn ngược đãi con cậu thì sao?”
Bắc Minh Quân nhíu mày lại, anh ném điếu xì gà trong tay vào người Sở Dung Triết: “Sở nhị, cậu không nói thì người khác không nghĩ cậu câm đâu.”
Sở Dung Triết nhanh nhẹn né tránh, rồi chìa tay nhẹ nhàng chụp lấy điếu xì gà, đồng thời cũng chẳng bị thương.
Bạch Điệp Quý đùa với anh ta: “Ồ ồ, mới hai ngày không gặp thôi mà võ công của Sở nhị đã cao cường hơn rồi, lá gan cũng lớn hơn nữa, dám đối đầu với Bắc Minh Quân luôn, cậu ta không thích nghe cái gì thì cậu nói cái đấy.”
Bắc Minh Quân lại trừng mắt nhìn Bạch Điệp Quý.
Bạch Điệp Quý nhún vai: “Rồi, rồi rồi…Bắc Minh Quân không thích nghe thì chúng ta không nói nữa. Hôm nay xem như chúng ta có phúc đấy, tớ mới nhập một lô rượu ngon, đều là loại thượng hạng hết.”
Anh ta vỗ tay, một nhân viên phục vụ mở cửa đi vào trong: “Ông chủ có gì dặn dò ạ?”
Bạch Điệp Quý nói với anh ta: “Lấy một mỗi loại một chai trong lô rượu mới về hồi hai hôm trước vào đây.”
Thấy nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Bắc Minh Quân nhếch môi cười lạnh: “Lão Bạch, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu hào phóng thế đó, trước kia có rượu ngon cậu đều giấu thật kỹ, muốn lấy cũng chỉ dám lấy ra một chai thôi.”
Bạch Điệp Quý lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng: “Bắc Minh Quân, tớ rộng rãi thế là vì cậu đó, có thể nói rằng ba người chúng ta là quý ông độc thân nhỉ, bây giờ xem như chỉ còn sót lại mỗi Sở nhị và tôi thôi. Hôm nay anh em phải mở tiệc độc thân cho cậu.”
Sau khi nói dứt lời, nhân viên phục vụ bưng khay rượu vào trong, bên trên có đủ chín chai.