Chương
Ở đây là mái nhà trên tầng mười hai, tuy là không bằng một tòa nhà chọc trời, nhưng mà tiếng gió rít bên tai vẫn khiến cho Bắc Minh Triều Lâm sợ chết khiếp.
Hai tay nắm thật chặt cánh tay của Bắc Minh Quân: “Quân, đừng mà…”
Bắc Minh Quân cúi đầu xuống nhìn Bắc Minh Triều Lâm đã hoảng sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt: “Nói đi, có phải là anh đã đưa báo cho ba không.”
Bắc Minh Triều Lâm thấy không có cách nào chống chế được nữa, vội vàng nói: “Đúng, là anh đã đưa.”
Nghe được câu nói này, Bắc Minh Quân thật sự muốn đưa Bắc Minh Triều Lâm lên đường cho rồi, nào có đứa con trai nào như vậy, trong lúc ba của mình đang bệnh nặng mà còn đổ dầu vào lửa.
Anh tiếp tục hỏi Bắc Minh Triều Lâm: “Nói đi, tại sao anh lại muốn làm như vậy, anh không biết như thế này có thể sẽ hại chết ba sao?”
…
Bắc Minh Quân càng nói thì lại càng tức giận, anh lại đẩy Bắc Minh Triều Lâm ra phía bên ngoài một chút.
“Em hai, em hai à, cầu xin em tha cho anh đi. Anh cũng bị ép buộc không biết phải làm gì, nếu như anh không làm như vậy thì bọn họ sẽ muốn mạng của cả nhà anh.” Lúc này Bắc Minh Triều Lâm bị dọa đến nỗi nước mắt cũng rơi ra.
Bắc Minh Quân cười lạnh: “Anh vì bảo vệ tính mạng người nhà của mình thì không cần mạng sống của ba nữa à! Tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay cho ba, anh có biết là trong ba anh em chúng ta, người được ba thiên vị nhất chính là anh hay không hả?”
“Ha ha…” Vừa nghe đến Bắc Minh Quân nói lời này, Bắc Minh Triều Lâm lại cười một trận: “Thiên vị với tôi nhất, thiên vị với tôi nhất thì cũng sẽ không tặng cổ phần của Bắc Minh thị vào trong tay của cậu, nếu như thiên vị tôi vậy thì sẽ không đuổi tôi ra khỏi nhà họ Bắc Minh.”
Bắc Minh Triều Lâm vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này, lại làm cho lửa giận của Bắc Minh Quân lập tức tiêu tan không ít.
Tạo thành cục diện này cho Bắc Minh Triều Lâm, thật ra cũng là do anh đã tạo ra.
Khi đó anh và Bắc Minh Triều Lâm của bây giờ khác biệt lớn biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, một tay của anh vẫn kéo Bắc Minh Triều Lâm lại, ném ông ta xuống mặt đất.
Giờ phút này Bắc Minh Quân càng muốn biết người đang đứng ở phía sau của Bắc Minh Triều Lâm là ai: “Tôi cũng đã nhìn tờ báo mà anh cho ba xem, trên thực tế đó là tờ báo giả căn bản cũng không được phát hành trên thị trường. Nói đi, người đứng ở đằng sau sai bảo anh là ai?”
Sở dĩ Bắc Minh Quân nhận được kết luận tờ báo là giả hoàn toàn là bởi vì anh phát hiện tờ báo đó ở chỗ của ba, sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh liền sắp xếp người đi điều tra, nhưng kết quả là trên thị trường đã không có tờ báo này, chứ đừng có nói tới là những người khác nhìn thấy được.
Rất hiển nhiên, người thần bí kia hình như cũng không muốn làm chuyện này rình rang ra, nhưng mà mục đích vẫn rất rõ ràng, đó chính là muốn kch thích Bắc Minh Chính, thừa dịp lúc ông ấy đang bị bệnh mà lấy mạng của ông ấy.
Có thể nói là Bắc Minh Triều Lâm vừa lượn một vòng từ trong quỷ môn quan trở lại, bây giờ ông ta đang cuộn tròn người lại run lẩy bẩy, sắc mặt của ông ta càng trở nên tái nhợt thêm.
Ông ta vừa hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, vừa ấp úng nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết người đó là ai, tờ báo này là được chuyển phát nhanh tới, tôi vừa cầm tới vật này thì liền có điện thoại gọi tới cho tôi, muốn tôi làm như vậy, nếu không thì kêu tôi phải lập tức trả tiền. Nếu như còn không thì cả không sống nổi, bọn họ sẽ muốn mạng của cả nhà tôi. Quân, cậu cũng là người đã làm ba rồi, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu rõ đây là một loại tâm trạng như thế nào.”