Chương
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Khởi Hiên đang đứng ở đầu bậc thang nhìn mình.
Bắc Minh Triều Lâm biết là con trai muốn nói cái gì, ông ta ra dấu cho Khởi Hiên im lặng, sau đó chỉ phía dưới lầu.
Hai ba con yên lặng bước xuống lầu.
Khởi Hiên đưa bình rượu thuốc ở trong tay qua cho Bắc Minh Triều Lâm.
Bắc Minh Triều Lâm mỉm cười nhận lấy, mở nắp bình ra bắt đầu thoa lên trên mặt.
Bắc Minh Quân đánh một đấm này cũng thật là nặng, lúc thoa thuốc rượu, Bắc Minh Triều Lâm còn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ba, ba nói thật đi, vết thương này là như thế nào mà có vậy?” Khởi Hiên lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Bắc Minh Triều Lâm dừng tay lại, khẽ cười một tiếng: “Không phải đã nói cho con biết rồi đó à, ba đi ra ngoài không cẩn thận mà té thôi.”
Khởi Hiên cũng không phải là một đứa con nít, sao có thể tin tưởng được: “Ba, vết thương này của ba nếu như là ngã thì cũng không đến nỗi phải mất hai cái răng, có phải đám người kia lại tìm ba vậy?”
Nói đến đây, lông mày của anh ta cau lại. Lúc trước anh ta cũng đã nói điều kiện với người đó rồi, sẽ không động đến một sợi tóc của ba anh ta, bây giờ ba của anh ta lại bị đánh thành cái dạng này, kêu anh ta sao không tức giận được cơ chứ. Lúc này, nắm tay của anh ta nắm chặt lại thành nắm đấm, vang lên âm thanh “răng rắc”.
Sắc mặt của Bắc Minh Triều Lâm trầm xuống, khoác tay với con trai rồi nói: “Long, ba nói với con ba bị ngã thì chính là bị ngã, con tuyệt đối tìm những người đó nha, một mình con sẽ dễ chịu thiệt thòi. Vấn đề này coi như qua đi, đừng ghi ở trong lòng, con có nghe hay không?”
Khởi Hiên nghe xong thì lửa giận càng lớn hơn, cho rằng ba đang lựa lời nói giúp cho những người đánh ông ta. Anh ta cũng không hỏi thêm cái gì nữa, quay người liền muốn đi ra ngoài cửa.
“Long, con muốn làm cái gì vậy hả?” Bắc Minh Triều Lâm quát lớn một tiếng, làm cho bước chân của Khởi Hiên phải dừng lại.
Nhưng mà cũng chỉ dừng lại trong thời gian vài giây ngắn ngủi, sau đó anh ta vẫn bước ra bên ngoài, trước lúc ra khỏi cửa thì còn ném xuống một câu: “Tối nay con sẽ không về nhà.”
Con đã lớn rồi, bây giờ mình có muốn ngăn cản cũng không ngăn được nữa.
Ông ta cũng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn Khởi Hiên lái xe của ông ta đi khỏi.
…
Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy ra khỏi bệnh viện, anh cũng không trở về nhà, mà là kêu Hình Uy lái xe không có mục đích đi dạo khắp nơi ở thành phố A.
Chuyện ở trên sân thượng, đến bây giờ nhớ đến anh vẫn cảm nhận được bầu không khí đặc biệt.
Lúc đầu nghĩ rằng có thể bắt được người đứng phía sau của Bắc Minh Triều Lâm, nhưng mà đối phương còn gian xảo hơn so với trong tưởng tượng.
Lúc này, điện thoại di động của Hình Uy vang lên, sau khi Hình Uy nghe điện thoại thì nói một câu: “Tôi biết rồi, các người cứ bố trí hội trường xong rồi quét dọn một chút thì đi đi, tôi và ông chủ cũng không cần phải đến nhìn đâu.” Nói xong thì anh ta cúp điện thoại.
Sau đó nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, hôn lễ trong vườn cảnh đã được bố trí xong rồi.”
Bắc Minh Quân gật gật đầu, sau đó nói với Hình Uy: “Về nhà đi.”
Khởi Hiên lái xe ra khỏi biệt thự, đeo tai nghe lên, sau đó bấm điện thoại.