Chương
Bà lại chưa từng ở chung với mẹ, sao có thể tùy tiện bình luận mẹ mình không tốt.
Bắc Minh Đông cũng cảm thấy lời này của mẹ mình hơi quá.
Hơn nữa nhìn biểu cảm nhỏ của Dương Dương, quả thật là có chút không vui.
Một bên là người mẹ mà anh ta yêu quý, một bên là đứa cháu trai mà anh ta khá thích.
Xung đột của hai người đó, xem ra mình phải đến giảng hòa rồi.
Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng nâng ly trà ở trên bàn đưa cho Giang Tuệ Tâm: “Mẹ, mẹ nói chuyện đủ nhiều rồi đó, uống nước thôi nào.”
Giang Tuệ Tâm cười cười với Bắc Minh Đông rồi nói: “Vẫn là con ngoan nhất, biết thương mẹ.”
Lúc này Dương Dương cũng thuận miệng mà nói một câu: “Bà nội nói đúng đó, chỉ có con trai mới có thể đối tốt với mẹ ruột của mình.”
Nói xong thì cậu buông lỏng tay của Trình Trình ra, quay người chạy lên lầu.
Một câu nói này để cho những người ở đây đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi, hai người này là nhân vật đại diện cho mẹ kế ở nhà họ Bắc Minh
Bắc Minh Quân nhìn bóng lưng nho nhỏ của Dương Dương đang chạy lên lầu, anh cũng hơi nhíu mày lại, anh cũng biết là Dương Dương sẽ có phản ứng như thế, quả thật là nghe thấy lời nói của Giang Tuệ Tâm anh cũng thấy chói tai.
Lúc này Giang Tuệ Tâm giận đến đỏ bừng cả mặt, đặt ly trà mạnh lên trên bàn trà: “Thật là không ra gì, đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đó à? Quân, cậu nói xem, tôi có từng đối xử tệ bạc với anh em của các cậu ở nhà họ Bắc Minh hay không hả?”
Sau đó lại nhìn Trình Trình: “Trình Trình, bà nội có đối xử tệ bạc với con không?”
Nói đến đây, hai mắt của bà ta đã đỏ lên: “Từ khi mẹ đến nhà họ Bắc Minh, làm trâu làm ngựa hơn nửa đời người, kết quả lại rơi vào tình trạng bị cháu trai trách móc.”
Bắc Minh Quân đi đến trước mặt của Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, dì bớt giận, đều là do cháu không có cách dạy con.”
Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Haiz… con nít ấy mà, đương nhiên là thường xuyên ở cùng với ai thì sẽ thân với người đó, sẽ cảm thấy ai đối tốt với mình.”
Nói xong, bà ta vẫy vẫy tay với Phỉ Nhi, Phỉ Nhi bước tới.
Sau đó nói với cô ta: “Con cũng đừng có để ý nha, sau này đối xử tốt với bọn nhỏ một chút, bọn nhỏ đương nhiên sẽ thích con.”
Phỉ Nhi dùng sức gật đầu.
Cục diện bị Dương Dương làm cho xấu hổ cứ trôi qua như vậy.
…
Lúc ăn cơm tối, Dương Dương không có đi xuống, Bắc Minh Quân kêu Hình Uy lên kêu Dương Dương xuống.
Dương Dương mang theo khuôn mặt nhỏ căng cứng đi vào phòng ăn, ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh của Trình Trình.
Bắc Minh Quân ngồi ở vị trí chủ vị, liếc nhìn cậu một cái: “Còn không nói xin lỗi với bà nội đi.”
Dương Dương giương mắt lên nhìn Bắc Minh Quân một chút, lại nhìn Giang Tuệ Tâm ở phía đối diện, giật giật khóe miệng, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Bắc Minh Quân hơi nhíu mày lại, đang muốn nổi giận thì Giang Tuệ Tâm lại khoát tay với anh.