Chương
Bắc Minh Quân lập tức ngồi thẳng người dậy, mắt không chớp nhìn những người kia đón ông Bắc Minh vào trong.
“Lái qua đó nhanh đi.” Bắc Minh Quân nói.
Hình Uy nhanh chóng đạp chân ga, xe băng qua ngã tư đường lao về phía cửa của khách sạn giống như là một mũi tên bắn khỏi dây.
Sau đó xe thắng lại vang lên một tiếng “két…” chói tai, xe vững vàng dừng ở trước cửa của khách sạn.
Sau khi xe dừng yên ổn, Hình Uy và Bắc Minh Quân bước xuống xe rất nhanh, sau đó đi vào trong đại sảnh của khách sạn.
…
Phỉ Nhi nhìn Bắc Minh Quân và Hình Uy vội vàng bước xuống xe đi vào trong khách sạn.
Lúc Bắc Minh Quân bước xuống xe, anh còn căn dặn cô ta trước tiên không cần phải xuống xe.
Giờ phút này Phỉ Nhi ngồi một thân một mình ở trong xe, trái tim hỗn loạn giống như là đang đánh trống.
Cô ta vừa nhớ đến ngày hôm đó cô ta mang theo một chiếc hộp có cái nơ màu đỏ đến khách sạn Empire.
Dựa theo chỉ thị, cô ta bỏ chiếc hộp đó vào cái thùng rác ở lối đi an toàn trên tầng sáu.
Sau đó quay người rời đi.
Cô ta không biết ở bên trong đó có chứa cái gì, từ đầu đến cuối cô ta cũng không hiểu được tại sao người điên kia lại muốn để cho mình làm, hoặc là để người nào đó đem cái vật này đến đây mà không phải là tự tay của mình làm.
Cô ta sợ đây là một cái bẫy, nhất là ngày hôm nay sau khi ngoài ý muốn nghe thấy có người đưa ông cụ Bắc Minh đến đây, cô ta càng thêm xác định ông cụ Bắc Minh như là mồi nhử cho cái bẫy.
Mặt khác, cô ta đang lo lắng chuyến đi này của Bắc Minh Quân sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Mặt khác, cô ta cũng sợ ông Bắc Minh sẽ có chuyện gì đó bất trắc.
Cuối cùng Phỉ Nhi vẫn mang theo áo cưới bước xuống xe, chỉ là trở ngại mặc váy không tiện cho lắm, cho nên hành động chậm hơn rất nhiều.
Lúc cô ta vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Bắc Minh Quân và Hình Uy đang đứng ở cách đó không xa, đang đứng trước mặt của quản lý sảnh vừa mới trở ra từ trong thang máy.
Quản lý sảnh vui vẻ ngân nga câu hát, cúi đầu đi trở ra, chỉ nhìn thấy có hai người đang đứng ở cửa ra vào, ông ta lập tức cười cười đon đả chào hỏi: “Tổng giám đốc Bắc Minh, ngài đến đó à, cũng thật là khéo, lúc nãy ông Bắc Minh vừa mới tới, không phải nói là sẽ không cử hành hôn lễ ở chỗ này à, sao mọi người đột nhiên đều đến đây vậy?”
Hình Uy không để ý đến ngọn cỏ này mà là hỏi ông ta: “Có phải là ông đã đưa ông Bắc Minh đến hội sảnh tổ chức tiệc trên tầng cao nhất rồi không?”
Quản lý đại sảnh nhẹ gật đầu, một mặt mờ mịt nói: “Không sai, lúc nãy tôi vừa mới cho hai người đưa ông Bắc Minh vào thang máy rồi.”
Bắc Minh Quân quay người lại chạy về phía thang máy.
Đến cửa thang máy chỉ nhìn thấy thang máy đang chạy tới sảnh tiệc ở tầng cao nhất, số tầng ở trên màn hình hiển thị đã đến tầng sáu, nhưng mà vẫn nhảy từ tầng này sang tầng khác.
Hình Uy tiếp tục hỏi quản lý đại sảnh: “Lúc nãy người đưa ông Bắc Minh đến đây, ông có gặp qua không?”