Chương
Anh nói với Hình Uy: “Mấy ngày nay dì Tâm ở bệnh viện. Lát nữa lúc cậu đưa Trình về thì cũng đưa Dương về luôn, như vậy hai đứa cũng có người chăm sóc. Đúng rồi, cậu báo cho gia sư của Dương biết địa chỉ của cậu.”
Hình Uy gật đầu: “Vâng, ông chủ.”
Lúc này, tâm trạng của Trình Trình và Dương Dương đều không quá tốt, vừa nghe thấy được về nhà mẹ, cũng không tỏ vẻ quá vui mừng.
“Con còn ở đây làm gì, còn không mau đi lên thu dọn đồ đạc đi.” Bắc Minh Quân quay mặt lại nhìn Dương Dương ở bên cạnh.
Hình Uy nói: “Ông chủ, tâm trạng của cậu chủ nhỏ Dương Dương đang không được tốt, để tôi giúp cậu ấy thu dọn là được rồi.”
Bắc Minh Quân liếc nhìn Hình Uy: “Cậu còn có chuyện của cậu, thu dọn hết đống lộn xộn còn lại trên xe đi, tôi không muốn nhìn thấy một chút dấu vết nào còn sót lại.”
Hình Uy gật đầu, trong lòng anh ta rất rõ nhưng thứ lộn xộn mà ông chủ nhắc đến chính là hoa và ruy băng trên xe.
Mặc dù Bắc Minh Quân đã thu dọn một phần, nhưng hầu hết vẫn còn ở trên xe.
Trình Trình và Dương Dương lên tầng thu dọn đồ đạc, Hình Uy cũng đi thu dọn xe.
Trong phòng khách trống trải chỉ còn lại một mình Bắc Minh Quân, ngồi một mình trên sofa.
Khuôn mặt anh u ám, lặng lẽ ngước nhìn xung quanh phòng khách, ở đây có quá nhiều kỉ niệm giữa hai ba con từ nhỏ đến lớn.
Nhớ lúc anh vẫn còn nhỏ, ba và mẹ thường cãi nhau ở đây.
Lúc đó còn nhỏ, anh chỉ có thể đứng bên cạnh, lúc anh đi bước lên cố gắng ngăn cản họ.
Nhưng lại bị ba mình vung tay một cái đẩy sang một bên….
Còn có, anh nhớ lần đầu tiên mình giành được giải nhất cuộc thi piano, vui mừng cầm chiếc cúp khoe với ba.
Nhưng khuôn mặt ông vẫn u ám, cầm chiếc cúp lên ném xuống đất….
Đến sau này:
Kể cả việc chính mình đi trên con đường kiến trúc sư này.
Vì nắm quyền điều hành tập đoàn Bắc Minh, không ngần ngại ký một thỏa thuận với Cố Tịch Dao, sinh ra Trình Trình và Dương Dương.
Đến cuối cùng vì ép ba mình phải nhượng lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn Bắc Minh trong tay ông, anh đã đánh cược với ba mình và Cố Tịch Dao.
Thậm chí, sau khi có được cổ phần vẫn đuổi cả nhà Bắc Minh Triều Lâm ra khỏi cửa…..
Đi trên con đường này, mỗi bước chân của anh đều in hình bóng của ba anh.
Cho đến tận cuối cùng, ba bị bệnh.
Bắc Minh Quân mới không còn hận ông như trước, nhưng cho dù như vậy, ở trước mặt ông vẫn hứa sẽ không lấy Cố Tịch Dao làm vợ.
Bởi vì trong lòng anh rất rõ, ba mình luôn có thành kiến gì đó với Cố Tịch Dao.