Chương
Lúc này Bắc Mịnh Khởi Hiên mới vui vẻ bật máy tính lên, ngẩng đầu liền thấy Lão Dư đang đứng trước mặt: “Chủ quản Dư, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Lão Dư nói nhỏ với Bắc Mịnh Khởi Hiên: “Cậu Khởi Hiên, vừa rồi cậu ở dưới lầu nói cái gì vậy, đây không phải là làm càng ngày càng lớn chuyện sao? Nếu Bắc Minh tổng biết, như vậy sẽ không ổn.
Vừa nói đến đây, trợ lý của Bắc Minh Quân đã đến phòng thiết kế.
Anh đến chỗ của Bắc Mịnh Khởi Hiên: “Chủ quản Dư cũng ở đây?”
Tục ngữ nói, trước cửa Tể tướng quan nhất phẩm. Là một chủ quản, Lão Dư thấy trợ lý của Bắc Minh Quân cũng gật đầu chào.
Sau đó người trợ lý nói với Bắc Mịnh Khởi Hiên: “Cậu Khởi Hiên, Bắc Minh tổng mời anh lên đó.”
Bắc Mịnh Khởi Hiên cầm cốc cà phê trên bàn: “Được thôi, uống cà phê xong tôi sẽ đến đó. Vừa rồi ở bên dưới tôi nói nhiều quá, cổ họng tôi khô khốc hết cả rồi.”
Trợ lý thấy lời cũng truyền đạt rồi, nhìn khí thế của Bắc Mịnh Khởi Hiên, rõ ràng là không để Bắc Minh tổng vào mắt. Chả trách những lần so chiêu trước đây trong phòng họp khó phân cao thấp.
Lão Dư quay đầu nhìn trợ lí đã đi xa, ông ta nhỏ tiếng nói với Bắc Mịnh Khởi Hiên: “Cậu Tử Du, là người làm lâu năm trong Bắc Minh thị, tôi có lời không thể không nói, hôm nay cậu ở bên dưới đàm phán với họ, quá hấp tấp rồi. Bây giờ họ chuẩn bị mời luật sư tố cáo Bắc Minh tổng. Cậu nói chuyện này có phải đã làm quá mức rồi không.”
Bắc Mịnh Khởi Hiên chậm rãi uống cà phê: “Chủ quản Dư, ông cứ yên tâm đi. Tôi không chỉ là một nhân viên của bộ hận thiết kế. Đừng quên thân phận khác của tôi cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh thị, tôi cũng có quyền không để cho lợi ích của Bắc Minh thị bị tổn thất. Ai gây ra chuyện, tự mình gánh lấy.”
Lời Bắc Mịnh Khởi Hiên vừa nói ra, lão Dư nhất thời sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Đây là cháu trai giúp chú giải quyết chuyện sao, đây rõ ràng là kiếm chuyện.
Lão Dư đã nói đến mức này, chuyện giữa người trong nhà họ Bắc Minh, người ngoài vẫn không nên nhúng tay vào tốt hơn.
Nghĩ đến đây, lão Dư cẩn thận nói một câu: “Cậu Tử Du, tôi còn có việc chưa làm xong, cậu từ từ uống.”
Bắc Mịnh Khởi Hiên vừa nghe, lập tức đặt ly cà phê lên trên bàn công tác: “Lão Dư, có chuyện gì ông cứ bảo tôi đi làm, ông là nhân viên lâu năm của Bắc Minh thị, sao có thể cho để ông làm những việc phức tạp này, ông chỉ cần nắm mấy chuyện lớn là được rồi.”
Lời của Bắc Mịnh Khởi Hiên dọa lão Dư sợ run người: “Cậu Tử Du, việc này không vội, cậu trước nói rõ ràng với Bắc Minh tổng rồi giúp tôi cũng không muộn.”
Bắc Mịnh Khởi Hiên gật gật đầu: “Được rồi, tôi đi lên nói chuyện đã xảy ra với Bắc Minh tổng, đi xuống lại giúp ông.”
Nói xong, anh ta uống hết cà phê còn lại. Rời khỏi bộ phận thiết kế, dặn hai vệ sĩ cận thân ở đây chờ, một mình anh ta đi lên.
Bắc Minh Quân lúc này đang xem xét những văn kiện trợ lý đưa tới.
Chợt nghe điện thoại công ty cạnh bàn công tác vang lên.
Anh bắt máy: “Chuyện gì?”
Tiếng trợ lý vang lên: “Bắc Minh tổng, cậu Tử Du đến đây.”
“Ừ, cho cậu ta vào.” Bắc Minh Quân nói xong, cúp máy.
Hình Uy nghe cậu Tử Du đến, anh ta thấy đây là chuyện giữa hai chú cháu, một người ngoài như mình luôn nghe không tiện, vì vậy anh ta xoay người đi ra ngoài.