Chương
Phỉ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng qua em hơi khó chịu thôi, không có gì cả. Đúng rồi, bệnh tình của bà Bắc Minh thế nào?”
Bắc Minh Quân gật đầu: “Hiện tại bà ấy có thể đi đứng, có Bắc Minh Đông chăm sóc bà ấy rồi. Nếu em không có chuyện gì khác thì quay về nghỉ ngơi đi. Anh còn có một số việc phải làm.”
Phỉ Nhi nhìn Bắc Minh Quân không nóng không lạnh với mình thì trong lòng đau xót. Nhưng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười: “Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bản thân mình mệt lả đi. Anh còn phải chống đỡ cả nhà Bắc Minh.”
Cô ta nói xong thì chậm rãi xoay người đi đến cửa.
Khi tay cô ta vừa chạm vào khóa cửa thì nghe Bắc Minh Quân ở phía sau nói một câu: “Hiện tại xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng không muốn kết hôn vào lúc này. Chuyện này sẽ đẩy ra phía sau.”
Phỉ Nhi nghe vậy thì cơ thể không khỏi run lên. Cô do dự một lúc, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này trong mắt cô ta đã tràn ngập nước mắt. Vì sao mỗi lần cô ta sắp chạm đến hạnh phúc thì nó lại biến mất.
Cô chậm rãi đi lên lầu, định mở cửa phòng mình thì nghe có tiếng người nói chuyện ở tầng một.
Đây là cuộc nói chuyện của chú Khôn và Hình Uy: “Cậu báo với cậu Bắc Minh là tôi đã đưa cô Cố về nhà.”
Hình Uy nói: “Chú Khôn, vất vả cho chú rồi, chú lớn tuổi như vậy còn phải thường xuyên đưa đón cô Cố và hai cậu chủ nhỏ.”
“Này, có gì vất vả chứ. Ông cụ Bắc Minh đi rồi nhưng cậu chủ không ghét bỏ tôi, còn nói tôi tiếp tục đưa đón hai cậu chủ nhỏ thì tôi đã thấy thỏa mãn. Anh Hình, cậu báo với cậu chủ để cậu ấy yên tâm, tôi nhất định có thể bảo đảm sự an toàn cho hai cậu chủ nhỏ và cô Cố. Ôi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải đưa cô Cố đi làm.”
Sau đó dưới lầu không còn tiếng động.
Phỉ Nhi mở cửa phòng mình đi vào. Lúc này rốt cuộc nước mắt của cô ta không kiềm chế được rơi xuống. Không nghĩ tới Bắc Minh Quân vừa tuyên bố tạm thời không kết hôn với mình, sau lưng đã sắp xếp người đưa đón Cố Tịch Dao đi làm.
Bên ngoài Cố Tịch Dao ra vẻ không để ý đến Bắc Minh Quân, thì ra hai người bọn họ vẫn luôn âm thầm qua lại sau lưng cô ta.
Phỉ Nhi nhất thời đau đớn đan xen tức giận, bởi vì sự tồn tại của Cố Tịch Dao nên mới phá hủy tình cảm của cô ta và Bắc Minh Quân.
Cô ta nghĩ đến đây thì cắn răng, nếu cô ta không sống tốt thì cũng sẽ không để cô sống tốt được!
Phỉ Nhi nghĩ vậy thì cầm điện thoại gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Lúc này người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang gọi điện thoại cho sư phụ của anh ta, cũng chính là người hút tẩu thuốc lá.
“Sư phụ, Bắc Minh Chính bất ngờ chết đi.”
Người hút tẩu thuốc lá gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Tôi đã biết chuyện này. Nhưng tôi muốn biết có phải cậu đã làm chuyện này hay không?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi mỉm cười: “Sư phụ, con vẫn luôn nghe theo lời dạy dỗ của sư phụ, con tuyệt đối sẽ không làm những chuyện giết người cướp của.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, có tin tức của tên nhóc Bắc Mịnh Khởi Hiên kia không.” Người hút tẩu thuốc lá vừa nói vừa cúi đầu duyệt một số tài liệu.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười cười: “Anh ta đã thành công tiến vào bộ phận thiết kế của Bắc Minh Thị, nhưng hiện tại anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ, tạm thời chưa có năng lực chống lại Bắc Minh Quân.”