Chương
Anh ta có ý gì, chẳng lẽ tên kia có ý gì với Cố Tịch Dao? Nếu không thì vì sao lại cảnh cáo cô ta.
Đúng là đáng ghét, vì sao cô ta muốn đối phó Cố Tịch Dao, nhưng luôn có người đứng ra ngăn cản chứ.
Ngày hôm sau, Cố Tịch Dao thức dậy rất sớm, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp. Một lát sau Anna cũng thức dậy.
“Có phải tôi đã đánh thức cô đúng không?” Cố Tịch Dao vừa chiên trứng vừa nói với Anna.
Anna lắc đầu: “Không đâu, mỗi ngày tôi cũng dậy vào giờ này.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện trong phòng bếp, lúc này Trình Trình và Dương Dương cũng thức dậy. Hai đứa nghe thấy trong phòng bếp có tiếng nói nên đi vào xem.
Hai cậu bé nhìn thấy mẹ thì lập tức tỉnh táo. Ngày hôm qua không được gặp mẹ cả ngày nên có hơi nhớ.
“Mẹ, mẹ về lúc nào?” Trình Trình chơi kịp mở miệng thì Dương Dương giành hỏi trước.
Cố Tịch Dao lấy trứng gà trong chảo vào đ ĩa.
Lúc này Anna nói tiếp: “Hôm qua mẹ hai đứa trở về thì hai con đã ngáy khò khò.”
Cố Tịch Dao xoay người mỉm cười: “Đúng vậy, tiếng ngáy của hai đứa không nhỏ, à, sao hôm nay các con dậy sớm như vậy?”
Hai tay Dương Dương chống nạnh: “Hiện tại con luôn dậy sớm như vậy.”
“Ồ? Hiện tại chúa ngủ nướng của chúng ta lại dậy sớm, đúng là mặt trời mọc ở đằng tây.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa đưa tay véo nhẹ vào mũi Dương Dương.
Dương Dương ngửa đầu, kiêu căng nói: “Thầy Lạc nói con làm như vậy.”
“Thầy Lạc?” Cố Tịch Dao có chút khó hiểu, cô đã gặp mấy giáo viên ở trường của Dương Dương, cũng không có ai họ Lạc.
Lúc này Trình Trình nói chuyện: “Mẹ, ba mời gia sư đặc biệt dạy kèm cho em ấy.”
Lúc này Cố Tịch Dao mới bừng tỉnh, không nghĩ tới Bắc Minh Quân vẫn rất quan tâm đ ến con trai.
Nhắc tới thầy Lạc, Dương Dương lập tức lên tinh thần: “Năng lực của thầy Lạc rất lớn, thầy ấy dạy con thứ gì đó thì con lập tức hiểu được, giáo viên trường con không thể so sánh được.”
Vốn dĩ Dương Dương còn muốn nói thầy Lạc là cao thủ trò chơi, nhưng cậu thấy mẹ nên đành nuốt nửa câu sau vào bụng.
Không nghĩ tới Dương Dương có thể khen ngợi thầy giáo, đúng là hiếm thấy.
Cô rất muốn xem thầy Lạc trong miệng Dương Dương là người thế nào lại có bản lĩnh làm cho tên nhóc quậy phá như Dương Dương khen không dứt miệng.
Chẳng qua hiện tại cô còn phải kiện tụng cho lão ba chim chết của cậu nhóc.
Cố Tịch Dao bày bữa sáng lên bàn.
Sữa đậu nành, trứng chiên, sandwich thịt xông khói.
Dương Dương ăn không chán những món này.
Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng ô tô.
Dương Dương đang ăn sandwich thì khẽ cau mày: “Đây không phải là tiếng ô tô của ba Chi Lâm.”
Chỗ ở của Cố Tịch Dao rất ít có xe bên ngoài chạy vào, cũng chỉ có xe của Bắc Minh Quân và Vân Chi Lâm.