Chương
Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã trưa rồi.
“Anh Hình, cám ơn tư liệu mà anh cung cấp. Chúng tôi trở về sẽ nghiên cứu vụ án cẩn thận một chút.” Luật sư Vương nói xong, cung kính mà gật đầu với Bắc Minh Quân: “Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng tôi đi đây.”
Ngay lúc họ chuẩn bị đi ra ngoài, Hình Uy ở phía sau họ lại nói: “Luật sư Vương, cô Cố, bây giờ đã tới giờ ăn cơm, không bằng chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Cố Tịch Dao đương nhiên biết đây là chủ ý của Bắc Minh Quân, nếu đã chia tay với anh, vẫn là cố hết sức có thể không gặp thì không gặp vẫn tốt hơn.
Cô quay đầu lại nhìn Hình Uy, vẫn là tỏ ra khá khách sáo nói: “Thực xin lỗi, bây giờ là thời gian làm việc, công ty quy định cấm ăn cơm với khách hàng. Nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn thịnh tình của anh và Tổng giám đốc Bắc Minh. Nếu như không có việc gì khác, thì chúng tôi đi đây.” Cố Tịch Dao nói xong, không đợi Hình Uy nói tiếp, cô lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Luật sư Vương cũng vội vàng cười ngượng Hình Uy và Bắc Minh Quân ở phía sau anh ta: “Này thật sự là quy định của công ty, chuyện ăn cơm vẫn là ngày khác đi.”
Nói xong anh ta xoay người bước nhanh đuổi theo Cố Tịch Dao đã đi đến cửa thang máy.
Thẳng đến lúc họ đi ra khỏi cao ốc Bắc Minh Thị, ngồi trên xe quay về công ty.
Luật sư Vương lúc này mới thở ra một hơi dài, lấy ra khăn tay tùy thân xoa xoa mồ hôi trên trán.
Anh ta hoàn toàn không biết quan hệ của Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân là gì, anh ta sợ Cố Tịch Dao trực tiếp từ chối lời mời như vậy, sẽ có phiền phức gì hay không.
Anh ta có chút oán trách Cố Tịch Dao: “Cô Cố, tuy rằng quan hệ của cô và luật sư Vân rất tốt. Nhưng mà cũng không thể cho rằng có anh ta chống lưng, liền cái gì cũng không chú ý đến. Vừa rồi Tổng giám đốc Bắc Minh mời chúng ta ăn cơm, đó chính là nể mặt chúng ta. Cô thì hay rồi, liền từ chối luôn, cô làm cho công việc của chúng ta sau này làm sao mở rộng?”
Cố Tịch Dao cũng nghe ra sự hờn giận của luật sư Vương, cô nhìn luật sư Vương: “Điều tôi nói cũng là sự thật, công ty quả thật có quy định như vậy. Tôi chỉ là dựa theo quy định làm mà thôi, có cái gì không đúng.”
“Cô Cố, trong vụ án này cô chẳng qua chỉ là trợ lý của tôi, có chuyện gì đều phải nghe lời của tôi mới đúng. Như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác.” Luật sư Vương bắt đầu lấy thân phận của mình áp chế cô.
Cố Tịch Dao đương nhiên có thể nghe ra ý trong lời nói của anh ta, quay đầu lạnh lùng cười với anh ta: “Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, anh có cái gì phải sợ chứ.”
Luật sư Vương vừa nghe cũng cười lạnh với cô: “Cô chịu trách nhiệm, cô cho rằng cô là ai hả, đến lúc đó ngay cả luật sư Vân chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được cô.”
Giữa luật sư Vương và Cố Tịch Dao, dần dần tràn ngập mùi thuốc súng.
Hình Uy trơ mắt nhìn người Cố Tịch Dao rời khỏi, có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn nhìn Bắc Minh Quân.
Chỉ thấy anh trái lại vẫn xị mặt như cũ, cũng không có hiện ra hờn giận gì. Tựa hồ việc bị từ chối anh đã sớm đoán trước được.
Anh thu dọn một chút tài liệu trong tay, đơn giản nói một câu: “Ăn cơm.”
Lúc Cố Tịch Dao và luật sư Vương ngồi xe về tới văn phòng luật sư, Vân Chi Lâm cũng là mới làm xong việc trong tay.
Quay người đem tài liệu đã làm xong bỏ vào trong tủ tài liệu. Sau đó quay người lại lấy đồ ăn gọi bên ngoài vừa được đem đến, vội vàng bắt đầu ăn.
Mỗi khi án kiện dày đặc, Vân Chi Lâm đều là như vậy, anh ta cũng sớm đã quen như cuộc sống như vậy.
Chẳng qua bây giờ anh vừa ăn cơm, trong đầu còn nghĩ đến hai người khác.