Chương
Trình Trình nhỏ tiếng nói: “Mẹ, em gái còn ở trong phòng ngủ của dì Anna.”
Anna nghe thế bỗng nhớ ra, cô ta nhỏ tiếng nói với Cố Tịch Dao: “Chiều nay anh Lạc đến, tôi sợ anh ấy biết sự tồn tại của Cửu Cửu, cho nên chúng tôi giấu trong phòng ngủ cả buổi chiều, bây giờ con bé vẫn ở trong đó.”
Cố Tịch Dao lập tức nhíu mày.
Lạc Kiều ngược lại thì không sao, nhưng anh trai của cô ta – Lạc Hàn là gia sư gia đình mà Bắc Minh Quân mời về dạy cho Dương Dương, ông ta nếu như nhìn thấy tiểu bảo bối, liệu có nói cho Bắc Minh Quân không?”
Cô suy nghĩ rồi nói với Trình Trình: “Bảo bối, con gọi dì Kiều Kiều vào đây, mẹ có chuyện muốn nói với dì ấy.”
Trình Trình lập tức hiểu, cậu nhóc chạy ra phòng khách.
Lúc này Lạc Hàn đã bắt đầu chơi cùng Dương Dương rồi. Lạc Kiều ngồi ở chiếc ghế nhỏ xem bọn họ chơi.
Trình Trình ghé vào tai của cô ta, nói nhỏ: “Dì Kiều Kiều, mẹ gọi dì vào trong một chuyến.”
Lạc Kiều gật đầu, đứng dậy kéo Trình Trình đến phòng bếp.
“Dao, có chuyện gì mà phải để Trình Trình lén lút đến nói với tớ, làm gì mà thần bí như vậy?”
Cố Tịch Dao trước tiên nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, may mà âm thanh game của Dương Dương chỉnh đủ lớn.
Lạc Kiều vừa nghe thì mắt lập tức sáng lên, mặt mày hưng phấn: “Dao, con bé ở đâu, ở đâu?” Nói rồi bắt đầu nhìn quanh.
“Kiều Kiều, tiểu bảo bối đã đến rồi…”
“Kiều Kiều, cậu nh ỏ giọng một chút.”
Anna tiếp lời: “Con bé bây giờ ở trong phòng ngủ. Nhưng bọn tớ không biết anh trai cậu có thể giúp chúng ta giữ bí mật này không.”
Lạc Kiều cười nói: “Mọi người yên tâm anh ấy có gì không thể giữ bí mật chứ.”
Cố Tịch Dao rõ ràng lộ ra một tia nghi ngại: “Tớ lo lắng, anh ta là gia sư Bắc Minh Quân phái đến dạy Dương Dương, nếu như nhìn thấy tiểu bảo bối, sợ anh ta sẽ nói ra.”
Lạc Kiều lúc này mới hiểu các cô có ý gì, vô cùng tự tin nói: “Anh tớ giỏi nhất chính là kín miệng. Cho cậu một ví dụ như này, nếu như thời kỳ kháng chiến chống Nhật, anh ta sẽ như đảng viên bí mật, mặc bọn phản động dùng trăm phương ngàn kế cũng sẽ không moi được một chữ nào từ trong miệng của anh ấy.”
Cố Tịch Dao nghe thế, nếu Kiều Kiều có thể nắm chắc như thế, vậy thì quyết định mạo hiểm lần này đi.
Cô hạ quyết tâm, thấy mặt mày Lạc Kiều nghiêm túc như thế thì nói: “Kiều Kiều, vậy cậu gọi ngài Lạc vào đây, tớ có vài lời muốn nói với ông ta.”
Lạc Kiều cũng biết Cố Tịch Dao muốn nói gì với anh trai, cô ta gật đầu đi ra phòng khách.
“Dì Kiều Kiều, cháu cũng đi.” Trình Trình nói một tiếng rồi cũng đi theo đằng sau Lạc Kiều.
Lạc Kiều đi đến trước mặt anh trai, vỗ vai của anh ta.
Lạc Hàn quay qua nhìn là em gái, chỉ thấy cô ta mặt mày nghiêm túc.
Anh ta để bàn phím chơi game xuống: “Kiều Kiều, có chuyện gì sao?”
“Anh, chúng em có lời muốn nói với anh.” Lạc Kiều nói rồi, lại liếc nhìn Dương Dương ngồi ở bên cạnh anh trai: “Dương Dương, dì Kiều Kiều muốn nói một ít chuyện với thầy Lạc, cháu tự chơi đi.”