Chương
Ba người cẩn thận nghe, luật sư Vương vô cùng lo lắng ở trong lòng.
Lúc Tam Hỗn đang muốn nói đến camera thì đột nhiên trong máy tính không có âm thanh.
Phần dữ liệu đến đây kết thúc.
Vân Chi Lâm tức giận đập mạnh xuống bàn.
Cố Tịch Dao nhìn Vân Chi Lâm, vốn còn một tia hy vọng, lần này không còn hy vọng gì nữa.
Lúc này hòn đá trong lòng luật sư Vương cũng rơi xuống, anh ta nhìn vẻ mặt hai người chán nản thì trong lòng thầm vui vẻ.
Nhưng anh ta vẫn giả vờ chán nản nói: “Luật sư Vân, cô Cố cũng đã cố gắng. Xem ra hiện tại chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Cố Tịch Dao nhìn luật sư Vương: “Chuẩn bị cái gì?”
Vẻ mặt luật sư Vương nghiêm trọng gật đầu: “Hiện tại trong tay tôi không có chứng cứ nào rõ ràng, có lẽ vụ kiện này sẽ thua.”
Kết luận này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Vân Chi Lâm, anh ta ngồi ở chỗ của mình, hai tay nắm chặt chống dưới cằm, nhíu mày chặt lại không nói một lời.
Cô hiếm khi thấy dáng vẻ này của Vân Chi Lâm, chẳng lẽ anh ta cũng đồng ý với kết luận của luật sư Vương sao?
“Chi Lâm, không lẽ chúng ta thật sự nhận thua? Không phải anh nói chưa đến giây phút cuối cùng thì không được dễ dàng nhận thua sao.” Cố Tịch Dao nói xong thì xoay người đi ra bên ngoài.
“Tịch Dao, em muốn làm gì?” Vân Chi Lâm lập tức đứng lên.
Cố Tịch Dao quay lại nói: “Em lại đi tìm chứng cứ!”
“Hiện tại em còn có thể tìm được sao, ngày hôm qua đã rút dây động rừng. Nếu em tiếp tục qua đó thì chỉ có thể chịu thiệt, không có được lợi ích gì.”
Vân Chi Lâm nói xong thì vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Cố Tịch Dao: “Không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy kết quả thua kiện, nhưng cũng phải dũng cảm đối mặt, lúc này mới có đủ tư cách trở thành một luật sư.”
Cố Tịch Dao ngẩng đầu nhìn Vân Chi Lâm: “Vậy ý của anh là bồi thường tiền cho Bắc Minh Quân, đó không phải là một con số nhỏ.”
Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Em không cần lo lắng chuyện này, anh có cách của mình. Được rồi, hai người đã vất vả, anh cho phép hai người tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.”
“Nếu luật sư Vân đã lên tiếng thì tôi về nhà trước.” Luật sư Vương nói xong thì xoay người rời khỏi văn phòng.
Nếu Vân Chi Lâm đã thừa nhận thua kiện, anh ta cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa.
Anh ta quay lại chỗ của mình thu dọn đồ đạc.
“Chi Lâm…” Cố Tịch Dao còn muốn nói với anh ta gì đó, nhưng chỉ thấy Vân Chi Lâm mỉm cười xua tay với cô: “Em về nghỉ ngơi một chút, ở với bọn nhỏ. Em nhớ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đón nhận một trận chiến trên tòa án. Tuy rằng anh biết sẽ thua, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn từ bỏ.”
Cố Tịch Dao gật đầu, cô quay về chỗ của mình, vừa suy nghĩ vừa thu dọn đồ đạc.
Chương
Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!