Chương
Nhưng cũng khó trách anh, từ khi chỉ định luật sư đến khi lấy lời khai, không có chuyện nào là thuận theo ý ông chủ cả. Vì vậy mà cho đến bây giờ, vụ kiện này được xử lý một cách rất khó xử, hơn nữa còn phải đối diện với khả năng sẽ thua kiện.
“Xin lỗi, mấy hôm nay tâm trạng của ông chủ không được tốt lắm, mong hai vị bỏ qua cho.”
Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ gượng gạo của Hình Uy liền mỉm cười với anh ta: “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi. Phải rồi, chuyện giữa anh và Lạc Kiều thế nào rồi?”
Hình Uy nhìn cô, khẽ thở dài: “Cô chủ, chuyện hôm qua không biết tôi phải nói thế nào đây, nói chung là khó nói lắm.”
Cố Tịch Dao căng thẳng nhìn Hình Uy: “Chẳng nhẽ Kiều Kiều vẫn quyết định bỏ đứa bé sao?”
Hình Uy lắc đầu: “Cô chủ, hôm qua cô Lạc nghe cô nói xong thì quyết định không bỏ đứa bé nữa, nhưng cô ấy có một điều kiện với tôi.”
Đứa bé rốt cuộc cũng được giữ lại, Cố Tịch Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Nói đi, Kiều Kiều đòi hỏi cậu điều kiện gì?”
Hình Uy liếc qua Vân Chi Lâm đang đứng cạnh Cố Tịch Dao, anh ngậm chặt miệng không nói gì.
Vân Chi Lâm thấy ánh mắt của anh ta thì cũng biết là anh ta ngại nói vì có mình ở đây.
“Tịch Dao, bây giờ anh ra khởi động xe, hai người mau ra theo đi nhé.” Nói xong Vân Chi Lâm liền bước vội mấy bước đi theo Bắc Minh Quân.
Hình Uy thấy Vân Chi Lâm đi khỏi rồi mới quay sang nói với Cố Tịch Dao: “Điều kiện duy nhất mà cô Lạc muốn chính là muốn tôi tránh xa cô ấy.”
“Tránh ra cô ấy?” Cố Tịch Dao không hiểu rốt cuộc cô gái này đang nghĩ cái gì nữa: “Vậy anh định làm thế nào?”
Hình Uy nhíu mày: “Thực ra tôi cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng để cô Lạc không tức giận, tôi đành phải nghe theo cô ấy thôi.”
Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy, gật đầu: “Anh đã quyết như vậy rồi thì cứ làm như anh muốn đi. Có điều đừng trách tôi chưa nhắc nhở anh, cô ấy một thân một mình, mà hai tháng nữa là sẽ lộ bụng thôi, chuyện này cô ấy cũng chưa hề nói cho bố mẹ biết. Nói cách khác là đợi bụng cô ấy to rồi sẽ chuyển ra ngoài ở. Anh nghĩ xem, người phụ nữ một mình ôm bụng bầu, xung quanh cũng chẳng có ai chăm sóc. Nếu anh thực sự thích cô ấy, hơn nữa nếu anh là người đàn ông có trách nhiệm, liệu anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy mang thai tháng như thế không? Không chỉ vậy, đợi đến lúc con của anh và Kiều Kiều ra đời, cô ấy sẽ không cho anh được quyền làm bố đâu.”
Hình Uy nghe vậy thì hoang mang tột độ: “Mấy ngày nay tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện giữa tôi và cô Lạc. Đương nhiên là tôi không muốn để cô ấy chịu tủi thân mà sinh đứa bé ra như thế, nhưng tôi còn có cách nào nữa chứ, cô ấy không hề muốn nhìn thấy tôi.”
“Cô ấy bảo anh không gặp là anh không gặp thật à? Tâm tính của Kiều Kiều bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ cả, đột nhiên gặp phải chuyện thế này cô ấy vẫn còn chưa thích ứng kịp, việc anh cần làm bây giờ là nghĩ cách ở bên cạnh cô ấy. Dần dần rồi cô ấy sẽ chấp nhận anh thôi.” Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy, cái tên này IQ cao bao nhiêu cô không rõ, nhưng cô đoán chắc được EQ của anh ta thấp thế nào.
Nếu cô không giúp phá bỏ lớp ngăn cách mỏng manh này giữa hai người họ thì chắc mãi mãi anh ta cũng không hiểu ra được.
Cố Tịch Dao nhìn Hình Uy với đôi lông mày đang nhíu chặt lại: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Chủ anh đang đợi anh ở ngoài xe đấy.”
Bốn người họ ngồi trên ba chiếc xe, rời khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị với tốc độ rất nhanh, hướng thẳng đến tòa án.