Chương
“Mẹ chưa từng gặp hai cậu này, bọn họ là ai thế?” Lục Lộ từ tốn hỏi Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao vừa nghe mẹ mình hỏi vậy, thì trên mặt hiện rõ sự lúng túng, cô thật sự không biết nên giới thiệu Bắc Minh Quân và Hình Uy như thế nào.
Chẳng lẽ cô lại chỉ Bắc Minh Quân rồi giới thiệu, anh là ba của con cô ư?
Nếu cô nói thế, chỉ sợ mẹ cô sẽ nhất thời không tiếp nhận được. Nhất là hiện nay bọn họ đã vạch rõ giới hạn không còn bất cứ quan hệ gì rồi.
Trong lúc Cố Tịch Dao đang khó xử, không biết mở miệng thế nào.
Bắc Minh Quân bỗng tao nhã đi tới trước giường bệnh của Lục Lộ, rồi khẽ cúi người, giọng nói cũng dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều: “Bác gái, cháu họ Bắc Minh. Hôm nay cháu đường đột tới đây là vì cô Cố đã giúp cháu giải quyết một rắc rối, nên cháu cố ý tới đây để cảm ơn cô ấy.”
Nói xong, anh xoay người nhận lấy hộp cơm trong tay Hình Uy: “Cháu biết cô ấy đang ở trong này thăm bác, nên cố ý sai người chuẩn bị nấu chút đồ bổ mang tới đây cho bác và cô Cố bồi bổ cơ thể, để bày tỏ lòng cảm ơn.”
Lục Lộ nghe vậy thì nở nụ cười nói: “Ôi chao, cậu Bắc Minh, cần gì phải phải tốn kém như thế, Dao chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi mà.”
Nói xong bà vươn tay kéo con gái đang đứng thẫn thờ bên cạnh: “Dao, con còn không mau cảm ơn cậu Bắc Minh đi.”
Cố Tịch Dao không ngờ Bắc Minh Quân lại nói như thế, rốt cuộc anh tới đây với mục đích gì, chẳng lẽ anh tới đây để làm cô xấu hổ ư?
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh có vẻ không giống như cô nghĩ.
Giờ sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, bị mẹ mình kéo như vậy, cô mới hoàn hồn lại, rồi quay đầu nhìn Bắc Minh Quân ở bên cạnh, hơi lúng túng gật đầu nói: “Cảm ơn anh Bắc Minh đã có lòng tới đây thăm chúng tôi, tôi sẽ nhận ý tốt này của anh.”
Nói xong cô vươn tay nhận lấy hộp cơm trong tay Bắc Minh Quân, rồi xoay người để lên tủ đầu giường.
Lục Lộ nhìn con gái mình, hình như từ khi người đàn ông này tới đây, con bé bỗng trở nên rất mất tự nhiên, hơn nữa nhìn dáng vẻ của con bé giống như đang trốn tránh chuyện gì đó.
Bà không khỏi quan sát người đàn ông này lần nữa.
Một số ký ức từ thời xa xưa của bà đang dần hiện lên.
Bà nhớ lại buổi tối hôm mình xảy ra chuyện. Bà nhìn thấy cậu Vân cùng một người đàn ông khác xảy ra tranh cãi ở góc đường, hơn nữa hình như bọn họ còn vì con gái nhà mình mà tranh cãi.
Mặc dù nơi bọn họ tranh cãi cũng có đèn đường, nhưng bà không nhìn thấy rõ lắm.
Có điều, bà vẫn có thể nhớ ngờ ngợ bóng dáng người đàn ông đó khá giống với cậu Bắc Minh đang đứng trước mặt này.
Đúng lúc này, bà nghe thấy Cố Tịch Dao lạnh lùng nói với cậu Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng chuẩn bị ăn cơm tối cùng mẹ tôi rồi. Người phú quý như anh chắc hẳn sẽ rất bận rộn, nên tôi không giữ anh ở lại đây nữa.”
Lục Lộ khẽ nhíu mày, không ngờ con gái mình không những không có cảm tình với cậu Bắc Minh, mà còn hơi chán ghét anh nữa.
Nếu người ta đã mang đồ tới đây cho mình, thì con gái không nên lạnh mặt đối xử với người ta như vậy: “Dao, sao con có thể dùng thái độ đó để đối xử với cậu Bắc Minh thế, dù gì người ta cũng đặc biệt tới đây cảm ơn con.”
Rồi bà khẽ cười với Bắc Minh Quân: “Cậu Bắc Minh, mong cậu đừng trách con bé.”