Chương 1570 Bắc Minh Quân gật đầu, đã bắn được con chim trĩ rồi, hơn nữa Dương Dương lại nghe lời hơn anh nghĩ nhiều, nên trong lòng thấy rất vui vẻ: “Được, cho con cái này đấy. Nhưng cũng không được mang đi bắn linh tinh đâu, nghe chưa?” Nói xong, anh đưa cây súng cao su cho Dương Dương. Dương Dương giơ tay nhận lấy, đúng là có cảm giác như vừa lấy được bảo vật quý giá vậy, việc này còn khiến thằng bé vui hơn cả tặng cho nó một cái máy chơi điện tử. Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thế. Anh vỗ nhẹ vào vai Dương Dương: “Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi.” Dương Dương ngoan ngoãn vâng một tiếng. Bắc Minh Quân lấy la bàn ra, xác định vị trí, sau đó đưa Dương Dương quay về. Trong rừng, hai ba con mang đầy chiến lợi phẩm về, mà thu hoạch của Trình Trình ở bên sông cũng không hề thua kém. Đường Thiên Trạch dạy thằng bé xong, Trình Trình nhìn cái đã thấy có cá cắn câu rồi, nhưng nó lại vội vàng quá, lúc nhấc cần lên thì cá đã chạy mất rồi. Bởi vì cá có một thói quen, đó là khi bắt đầu chúng sẽ ngậm rồi nhả thức ăn ra hai lần. Sau vài lần thất bại, thằng bé cũng đã nắm được quy luật, nên sau đó việc câu cá càng lúc càng thuận lợi. Trình Trình đã nắm được kỹ thuật câu cá, cái xô bên chân thằng bé từ có một con đến hai con, mấy tiếng sau cũng phải có đến năm con cá to bằng bàn tay rồi. Cố Tịch Dao mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu nó. Buổi chiều hôm nay, sau khi ba con Bắc Minh Quân và Dương Dương đi chưa được nửa tiếng, mấy người trốn trong lều ngủ đã bị Đường Thiên Trạch đưa người đến gọi dậy rồi. Bọn họ ai nấy đều cau mày, cầm hộp dụng cụ, đưa con cái vào rừng lang thang mấy vòng cho có lệ, hoặc cũng bắt chước mấy người câu cá, làm cần câu xong thì thả câu xuống nước, không thèm đặt cả mồi câu, làm tư thế như Khương Thái Công câu cá. Trong lòng bọn họ biết rõ, cho dù là hoạt động gia đình, nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, nhưng chỉ cần tỏ vẻ đã bỏ công bỏ sức ra, cho dù có thu hoạch được gì hay không thì nhà trường cũng sẽ không thể để họ đói đâu. Đường Thiên Trạch đương nhiên hiểu rõ trong lòng mấy người này nghĩ gì, nhìn dáng vẻ lười biếng chán nản của họ, anh ta cũng đành lắc đầu. Thực sự không hiểu làm mấy hoạt động gia đình kiểu này rốt cuộc còn có bao nhiêu phần ý nghĩa. Anh ta đi bộ men theo bờ sông, chăm chú nhìn mấy gia đình có thái độ khá nghiêm túc, bọn họ đại khái cũng đã có thu hoạch cho mình rồi. Khi anh đi đến chỗ Cố Tịch Dao và Trình Trình, nhìn thấy cái xô nhỏ bên cạnh Trình Trình đã có mấy con cá rồi. “Hehe, Trình Trình khá lắm. Nếu cháu không nói, người khác chắc chắn tưởng cháu là cao thủ câu cá đấy.” Đường Thiên Trạch khen ngợi thằng bé, đây không phải mà mấy lời khen hoa mỹ nói ra để dỗ trẻ con, mà là khen ngợi từ đáy lòng. Chỉ là lúc anh ta khen Trình Trình, trong lòng cũng không nhịn được mà thở dài, đứa trẻ thông minh thế này sao lại là con của Bắc Minh Quân chứ. “Noton, anh quá khen rồi.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa rồi. Cô bắt đầu lo lắng, mắt cứ nhìn mặt trời lặn dần, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Bắc Minh Quân và Dương Dương đi ra từ trong rừng. Không phải là hai ba con gặp chuyện gì rồi chứ, cô thực sự có dự cảm không lành.