Chương 1604 Cố Tịch Dao sầm mặt: “Buồn cười như vậy sao, được rồi, tôi biết ý tốt của anh rồi, tôi cũng tìm được túi quần áo rồi, anh có thể đi ra ngoài được rồi.” Dứt lời, Cố Tịch Dao dịch người về phía trước một bước. Ý cô rất đơn giản, một là tiễn Bắc Minh Quân ra ngoài, hai là tiện thể đến chỗ tủ quần áo lấy túi quần áo của mình tới, rồi thay. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, cô không hết sức không ngờ là, cô quên mất bộ quần áo này của Bắc Minh Quân đúng là quá lớn, không chỉ lớn mà còn dài, một nửa xõa xuống đất. Cô vừa bước một bước nhỏ đã chẳng khác nào bước chân của nhân loại lên mặt trăng. Sau này, mỗi lần nghĩ về cảnh tượng ngày hôm nay, cô đều đối không ngừng hối tiếc về hành vi thiếu suy nghĩ của mình, hận không thể tát vào miệng mình hai cái, nếu như hai cái tát này có thể khiến chuyện sau đó không phát sinh… Cô vừa cất bước đã giẫm vào vạt áo choàng tắm đang rủ xuống. Vì bộ áo này quấn rất chặt, hơn nữa sợi tơ tằm sợi tổng hợp khá trơn trượt, dây buộc trên lưng rớt ra. “Má ơi…” Người Cố Tịch Dao lảo đảo nhào về phía trước. Cô hét thảm một tiếng, quần áo bị tuột ra, hơn nữa còn tuột ra ngay trước mặt Bắc Minh Quân. Bắc Minh Quân rất nhanh tay nhanh mắt. Sau đó Cố Tịch Dao cũng không biết anh đã làm thế nào, ngay khi anh vươn người ra đỡ lấy cô thì cửa phòng vốn đang mở lại đóng lại một cách thần kỳ. Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân đâm sầm vào nhau. Thần kỳ hơn nữa là hai người nghiêng người song song ngã xuống giường. Cố Tịch Dao dường như dự cảm được sắp xảy ra chuyện, dứt khoát rụt người lại như con nhím. Nhưng cô đâu phải con nhím, trên người cô không mọc ra vũ khí có thể bảo vệ mình. Bộ quần áo duy nhất có thể che đậy cơ thể cô, giờ đã trở nên không có chút ý nghĩa nào. Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao nhắm nghiền hai mắt trước mặt mình, nhìn cơ thể anh từng không chỉ một lần lưu luyến giờ đang run lẩy bẩy. Rốt cuộc ác ma bị phong ấn trong lòng anh đã phá bùa chú mà xông ra, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực. “Bọn nhỏ đều ở phía dưới, nếu bọn chúng không nhìn thấy tôi thì sẽ lên đây tìm tôi, nếu chúng trông thấy chúng ta như thế này thì không hay…” Cố Tịch Dao vẫn co người lại, không còn đồ bảo hộ nữa, cô chỉ có thể đưa ra lý do mà cô tự cho rằng có thể kìm chế Bắc Minh Quân. “Ưm! Bắc Minh Quân, anh dừng lại cho tôi… Tôi đã nói không được…” “Không được? Hừ hừ, em có biết vào những lúc thế này đây là hai chữ mà đàn ông kiêng kỵ nhất hay không?” “Ư… Cút ngay cho tôi, anh có được hay không đâu có liên quan gì đến tôi,… Ưm, anh hôn chỗ nào thế? “…” Người đàn ông nào đó chỉ làm không nói. Chỉ lát sau —— “Đồ khốn!” Âm thanh truyền đến khiến cô bị dọa đến ngừng thở: “… Nơi đó không thể hôn…” “…” Người đàn ông nào đó vẫn đang không ngừng hôn chùn chụt. “Cầm.. Thú! Anh thật ghê tởm… Ưm…” Cô cố gắng phản kháng, nhưng cô cảm thấy vô vọng là với sức của cô không những không thể khiến Bắc Minh Quân dừng lại, mà còn kích thích anh tấn công mạnh mẽ hơn. Cố Tịch Dao đành nhắm chặt hai mắt, dạy dỗ, dạy dỗ. Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này kéo cô về cái đêm đầu tiên mà cả đời cô muốn nhưng lại không thể quên.