Chương 1684 Hình Uy thấy cô tức giận liền vội xua tay giải thích: “cô chủ, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là vì theo ông chủ nhiều năm nên hiểu chút chuyện của anh ấy, cho nên mới nói với cô những lời này.” Nhưng nào biết, Cố Tịch Dao lại không quan tâm, cô bây giờ đã cho rằng Bắc Minh Quân kêu anh ta nói vậy. “Hình Uy, anh không cần giải thích thay anh ta, chuyện này tôi đã quyết định rồi, không ai có thể thay đổi. Hơn nữa, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn nói chuyện thay anh ta thì đừng trách tôi trở mặt, chuyện của anh và Kiều Kiều tôi cũng không quản nữa!” Câu này giống như lá bùa dán trên trán Hình Uy, anh ta lập tức im bặt, thành thực ngồi trên ghế, quy củ như học sinh tiểu học vừa nhập học. Cố Tịch Dao uống cạn cà phê của mình, sau đó cầm chìa khóa và thẻ ngân hàng Hình Uy nhờ cô đưa cho Lạc Kiều lên, cho vào túi. “Xem ra cũng không còn gì để nói nữa, tôi hi vọng trước khi chuyện này kết thúc, vẫn là không gặp mặt tốt hơn, đặc biệt là ông chủ của anh. Phiền anh quay về nói cho anh ta biết một tiếng.” Nói xong, cô xoay người rời khỏi quán. Hình Uy chỉ đành mở to mắt nhìn cô rời đi, anh ta có chút hối hận, anh ta không nên chọc cô tức giận vào lúc này. Ngẫm nghĩ giây lát, anh ta vươn tay lấy ly cà phê của mình, uống một hơi! Hình Uy cắn chặt răng, mắt trợn to, cơ mặt căng lên khẽ giật giật. Anh ta cảm thấy đắng nghét, xém chút không nhịn được nhổ ra, còn may anh ta là một nam tử hán cứng rắn cho nên miễn cưỡng nuốt xuống. Về tới nhà Vân Chi Lâm, vừa vào đã nghe thấy Cửu Cửu kêu to gọi nhỏ trong nhà: “Dì Kiều Kiều, trả đồ ăn cho con, đó là mẹ con mua cho con…” Tiếp đó liền nhìn thấy Lạc Kiều miệng cắn cây kẹo hồ lô đỏ tươi từ phòng bếp đi ra, mặt vui vẻ như hồ ly trộm được chân gà trong phim hoạt hình. Một bóng dáng nho nhỏ lẽo đẽo phía sau cô ấy, Cửu Cửu bĩu môi, ngẩng đầu cau mày nhìn Lạc Kiều. Lúc này, trong phòng ăn truyền ra giọng của Trình Trình: “Cửu Cửu, anh cho em ăn cái của anh được không nè?” Cửu Cửu dừng bước xoay người lại, đút tay vào miệng, thò người vào trong xem, sau đó bi bô nói: “Em không thèm, kẹo hồ lô của Cửu Cửu còn có một quả nho, em muốn ăn cái có nho. Không ăn cái có quýt của anh.” Nói xong cô bé lại xoay người, chạy lon ton đuổi theo Lạc Kiều. Lạc Kiều còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lắc lư kẹo hồ lô trong tay cho Cửu Cửu xem: “Cửu Cửu xem nè, dì Kiều Kiều muốn ăn nè ~” Cửu Cửu thấy kẹo hồ lô của mình sắp bị ăn mất liền lập tức rưng rưng nước mắt. “Lạc Kiều, em thôi đi chưa nào, bây giờ là lúc nào rồi, em còn đùa với Cửu Cửu, lỡ em sảy chân thì to chuyện, còn không trả lại kẹo cho Cửu Cửu.” Vẫn là Vân Chi Lâm lên tiếng có tác dụng, Lạc Kiều giống như đứa trẻ bị rầy, dừng bước. Vân Chi Lâm đi tới, lấy kẹo trong tay cô ấy khom lưng đưa cho Cửu Cửu đang chạy lon ton tới: “Bảo bối nhỏ, ba Chi Lâm đòi kẹo hồ lô về cho con rồi.” Cửu Cửu như giành được bảo bối, vươn tay nhỏ ra nhận: “Cảm ơn ba Chi Lâm, quả nho trên cùng này cho ba ăn.”