Chương 1690 Hình Uy không dám làm phiền ông chủ, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến cửa, mở cửa ra liếc nhìn, thấy luật sư Âu Dương đang đứng bên ngoài cửa. Anh ta vội vàng mở cửa ra, sau đó đứng một bên khẽ gật đầu với luật sư Âu Dương. Sợ giọng nói của mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của ông chủ, cố ý đè thấp giọng nói: “Không biết hôm nay luật sư Âu Dương đến đây là có chuyện gì?” Luật sư Âu Dương cũng gật đầu với Hình Uy, nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Quân đang cúi đầu tập trung làm việc, anh ta cũng đè thấp giọng: “Tôi mới nhận được thông báo của tòa án, ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử vụ án khách sạn Daredevil. Anh thông báo với tổng giám đốc Bắc Minh một tiếng, hãy chuẩn bị thật tốt.” Thực ra Hình Uy vẫn luôn nhớ đến thời gian mở phiên tòa xét xử, chỉ là từ khi tâm trạng của ông chủ trở nên tốt hơn, anh ta cũng không dám nhắc đến chuyện này với Bắc Minh Quân, tránh cho tâm trạng tốt hiếm có của anh lại biến mất. “Được rồi, luật sự Âu Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ thông báo với ông chủ. Anh còn có chuyện gì không?” Hình Uy hỏi. Luật sư Âu Dương cau mày: “Đúng rồi, còn có nhân chứng của cậu, ngày mai nhớ đưa theo họ đến phiên tòa để làm chứng. Được rồi, chỉ có như vậy thôi. Tôi cũng không làm phiền công việc của Tổng giám đốc Bắc Minh nữa, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trước cổng tòa án.” Anh ta nói xong liền quay người rời đi. Hình Uy lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại, bước đi cũng rất nhẹ quay lại vị trí của mình. Anh ta vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Bắc Minh Quân chậm rãi nói: “Lúc nãy ai đến vậy, có chuyện gì?” “Ông chủ, là luật sư Âu Dương, đến để thông báo với chúng ta ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử, dặn chúng ta chuẩn bị mọi thứ thật tốt, lúc đi đến tòa nhớ dẫn theo nhân chứng.” Hình Uy nói lại một lượt. Bắc Minh Quân gật đầu: “Ừ, cậu xem nên chuẩn bị cái gì thì chuẩn bị cái đó.” Hình Uy nghĩ một lúc, sau đó rất thận trọng nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, tôi muốn đi xem Liễu Giang và Hoàng Tự. Từ khi chúng ta sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở an toàn, cũng chưa đi xem hai bọn họ thế nào.” “Vậy cậu đi đi. Nhớ rằng vào thời điểm quan trọng như này, không được phạm bất kỳ sai lầm nào. Đến lúc đó tổn thất sẽ không thể bù đắt được.” Bắc Minh Quân dặn dò Hình Uy một câu. “ông chủ, anh cứ yên tâm, nhất định sẽ không gây ra thêm phiền phức.” Hình Uy nói xong, quay người rời khỏi phòng làm việc, rất nhanh anh ta đã lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thị. Sau hơn một tiếng, Hình Uy dừng xe ở một nơi rất ồn ào, đây là một tòa nhà 4 tầng, trông rất bình thường. Anh ta xuống xe, rất cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó xoay người đi vào cửa của tòa nhà. Rất nhanh, anh ta đã đi lên tầng ba, trước mặt là một hành lang tối đen kéo dài từ bên này sang bên kia. Ở đây vốn dĩ có một bóng đèn, nhưng hình như không có ai chú ý đến, chỉ còn lại những chiếc đui đè cũ nát phía trên. Hình Uy lấy một chiếc đèn pin từ trong túi ra để soi sáng. Sau đó, ở chỗ tối phía trước đi về phía bên trái hai vòng, sau đó lại đi về phía bên phải hai vòng, sau đó lại ấn bật tắt đèn hai lần. Đến khi làm xong ám hiệu, ở một nơi đưa tay lên không nhìn thấy 5 ngón tay cũng xuất hiện một điểm sáng, sau đó điểm sáng kia ngày càng đến gần.