Chương 1697 Cố Tịch Dao cũng lần đầu nhìn thấy đội hình của Bắc Minh Quân đúng là mạnh. “Cô Cố, cô sao vậy?” Đường Thiên Trạch nhìn ra Cố Tịch Dao có vẻ lo lắng, nhưng anh ta nhìn đội hình của Bắc Minh Quân lại rất nhẹ nhàng. Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Đường Thiên Trạch: “Không sao, không nghĩ tới đội hình bên kia lại mạnh như thế.” “Ha ha, cô Cố không cần lo lắng. Tôi tin năng lực của của cô nhất định có thể xoay chuyển tình thế. Nhiều người thì có ích gì, không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau. Thả lỏng một chút.” Đường Thiên Trạch nhẹ nhàng nói bâng quơ làm cho Cố Tịch Dao đột nhiên thấy nhẹ nhàng không ít. Một lát sau, hai bên sắp vào sảnh lớn tòa án thì chạm mặt nhau ngoài cửa. Hình Uy trừng mắt nhìn Đường Thiên Trạch một cái, sau đó hơi gật đầu với Cố Tịch Dao một cái. Lúc này Bắc Minh Quân đang kiềm chế cảm xúc của mình, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Đường Thiên Trạch và Cố Tịch Dao một cái. Đường Thiên Trạch lại hơi mỉm cười, giống như gặp lại bạn cũ nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, không nghĩ tới lần trước tạm biệt nhau ở buổi dã ngoại, hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây. Hôm nay anh mang theo không ít người, nhưng có ích gì chứ? Át chủ bài vẫn nằm trong tay tôi.” Anh ta nói tới đây thì ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cố Tịch Dao một chút. Bắc Minh Quân đương nhiên hiểu Đường Thiên Trạch ám chỉ cái gì, khuôn mặt căng cứng lại lạnh lùng cười: “Hừ hừ, vậy phải xem ba con bài trong tay tôi mạnh thế nào.” “Ha ha, tổng giám đốc Bắc Minh, anh tính sai rồi, hiện tại xem ra chỉ có hai thôi.” Bắc Minh Quân hơi nhíu mày. Thật ra anh cũng phát hiện từ khi Liễu Giang và Hoàng Tự có mặt cho đến bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phỉ Nhi. Lúc này Hình Uy đi tới nhỏ giọng nói: “ông chủ yên tâm, cô Phỉ Nhi đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới đây.” Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó nhìn Đường Thiên Trạch nói: “Không sao, cho dù là hai hay ba cũng có thể làm cho anh thất bại thảm hại.” Bắc Minh Quân nói xong thì xoay người mang theo Hình Uy và mấy người luật sư Âu Dương đi về phía phòng nghỉ. Hai nhóm người chuẩn bị tài liệu hồ sư trong phòng nghỉ xong thì đi vào toà án. Cố Tịch Dao đi đến gần tòa án thì lập tức cảm thấy trong lòng có chút lo lắng. Tuy rằng sau khi cô nhận vụ án của Noton thì không ngừng tưởng tượng khung cảnh mình ở trên tòa, hơn nữa còn động viên mình không cần lo lắng. Nhưng khi cô bước vào tòa án thì vẫn khác xa so với trong tưởng tượng, cũng khác so với lần trước, lần này cô đảm nhận vai chính. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đang nắm giữ số mệnh của một người ở trong tay. “Cô Cố, cô yên tâm đi, tin tưởng vào năng lực của mình, tôi cũng tin tưởng cô có thể giải oan cho tôi. Hít sâu một hơi, thả lỏng một chút.” Đường Thiên Trạch ở bên cạnh cổ vũ, mỉm cười tin tưởng làm cho Cố Tịch Dao tăng thêm sự tự tin. Cố Tịch Dao gật đầu, sau khi hít sâu thì thật sự cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cô chuẩn bị đặt tài liệu lên bàn bị cáo. Lúc này thẩm phán đi tới. Lúc sắp tuyên bố mở phiên toà thì một người phụ nữ vội vã đẩy cửa chạy vào. Bởi vì cô ta quá gấp gáp, mái tóc có chút hỗn loạn, lại còn thở hổn hển.