Chương 1714 Sau khi đấu tranh suy nghĩ một phen, cô vẫn quyết định để Giang Tuệ Tâm xem thử bức ảnh mà mẹ cô cất giấu đó. “Bà Bắc Minh, tôi nghe nói khi bà còn trẻ khiêu vũ rất đẹp, không những thế khi đó còn là ngôi sao có tiếng tăm.” Cố Tịch Dao vừa dứt lời, Giang Tuệ Tâm không khỏi sững người. Từ sau khi bà ta rời khỏi thành phố S, gả cho Bắc Minh Chính, vì danh tiếng của mình và mặt mũi của nhà Bắc Minh, bà ta cũng không nhắc tới những chuyện trước đây của mình với người khác, thậm chí ngay cả con trai bảo bối của mình – Bắc Minh Đông, bà ta cũng không có nói cho anh ta. Hiện nay thân thế của bà ta lại bị Cố Tịch Dao nói ra thì không khỏi khiến bà ta rất kinh ngạc. Nhưng không hổ là gừng càng già càng cay, trong lòng bà ta tuy đã dậy sóng, nhưng trên mặt lại không có lộ ra một chút thay đổi gì. Bà ta ngoảnh đầu nhìn Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Cô Cố, tôi không biết cô đang nói gì. Tôi luôn cùng ông nhà sống ở đây, phim tôi ngược lại thích xem, chỉ có điều khiêu vũ… tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi.” Đối diện với lời phủ nhận của Giang Tuệ Tâm, Cố Tịch Dao đương nhiên không tin lời bà ta nói rồi. Bởi vì trong tay cô có bức ảnh mà mẹ năm đó giữ lại làm chứng. Cố Tịch Dao đi đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm, từ trong túi lấy ra bức ảnh đó. Vì bảo vệ bức ảnh, Cố Tịch Dao còn đặc biệt đến quán chuyên rửa ảnh, làm sạch, sau đó ép dẻo lại. Cô đung đưa bức ảnh ở trước mắt của Giang Tuệ Tâm, sau đó chỉ vào dáng vẻ khi bà ta còn trẻ: “Bà Bắc Minh, lẽ nào người trong bức ảnh này không phải là bà sao?” Giang Tuệ Tâm sau khi nhìn thấy bức ảnh này, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi. Cũng đã qua hơn 20 năm rồi, khi bà ta nhìn thấy bức ảnh này, bà ta thậm chí còn có thể nhớ lại những ký ức đọng lại trong đầu của bà ta về khoảng thời gian đó. Quá khứ bà ta cũng có một bức ảnh giống hệt thế này, nhưng bà ta vì để từ biệt hoàn toàn quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới với Bắc Minh Chính, không tiếc đốt bức ảnh đó của mình đi. Bà ta đưa tay cầm lấy bức ảnh trong tay Cố Tịch Dao, bàn tay già nua hơi run lên vuốt v e bản thân trong bức ảnh. Những thăng trầm cuộc sống, thời thanh xuân đã trôi qua, cùng sự khao khát đối với tương lai tốt đẹp. Bản thân hiện nay đã là một người già rồi. Sự thay đổi như vậy, bà ta sao có thể không có hơi cảm khái chứ. “Bức ảnh này cô từ đâu mà có?” Giang Tuệ Tâm cảnh giác hỏi. Mặc dù chuyện trước kia đối với bà ta bây giờ mà nói đã không còn chút ảnh hưởng gì nữa, nhưng bà ta vẫn duy trì một tia cảnh giác. Trong lòng bà ta biết rõ, Dư Như Khiết đã chết rồi, đồ vật của bà ta sớm đã không còn rồi. Còn Lục Lộ… Giang Tuệ Tâm đã cũng bí mật phái người đến nơi bà ta đã ở trước kia tìm bà ta, nhưng câu trả lời nhận được mãi mãi là không tìm được người này. Thời gian lâu dần, Giang Tuệ Tâm cũng từ bỏ chuyện tìm kiếm Lục Lộ. Cố Tịch Dao dùng ngón tay chỉ vào Lục Lộ: “Tôi lấy từ trong tay của bà ấy.”