Chương 1723 Giờ này còn đang mưa to, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng lớn. Xem ra tối nay phải ngủ một đêm ở sô pha trong đại sảnh rồi. Cô nhẹ nhàng dọc theo cầu thang đi xuống tầng một, lúc này cô lại ngáp một cái, sau đó bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Ở sô pha trong đại sảnh, Bắc Minh Quân đang yên tĩnh ngồi ở đó, giống như một pho tượng. Trừ anh ra trong đại sảnh đã không có một ai, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng mưa ở bên ngoài. Tên này đêm hôm không đi ngủ muốn làm gì đây? Cố Tịch Dao vừa nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy một cơn gió lạnh từ đằng sau lưng mình ập đến. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi không chọc được còn không tránh được sao, Cố Tịch Dao nghĩ đến đây, khẽ xoay người muốn lẳng lặng đi lên lầu, cho dù ngủ ở trên sàn trong phòng ngủ của Dương Dương một đêm còn hơn rơi vào trong tay tên này. Khi cô vừa đi đến chân cầu thang thì nghe thấy trên sô pha trong đại sảnh truyền đến giọng nói lạnh lẽo của pho tượng đó: “Có cần thiết nhìn thấy tôi thì phải chuồn nhanh như vậy không?” Bàn chân nhấc lên của Cố Tịch Dao lại đặt lại chỗ cũ, lông mày của cô hơi nhíu lại, trong lòng mắng thầm: bản lĩnh của tên Bắc Minh Quân này thật sự càng ngày càng siêu rồi, đều nói người mù thì tai rất thính. Không ngờ anh không mù nhưng thính giác cũng nhạy hơn người thường không ít. Nếu đã bị phát hiện rồi, Cố Tịch Dao chỉ đành mất hứng quay người lại đi đến bên cạnh sô pha: “Đêm hôm rồi anh không ngủ, ngồi ở đây như ma là muốn làm gì?” Bắc Minh Quân vẫn ngồi ở đó, cũng không có ngoảnh đầu lại nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đây là nhà của tôi, tôi muốn như thế nào còn có ai có thể nói sao. Ngược lại là em lén lén lút lút từ trên lầu đi xuống, một chút âm thanh cũng không có là muốn làm gì? Chuẩn bị ngủ trên sô pha hay chuẩn bị lái xe trốn về trong đêm?” Từng chữ trong lời anh nói đều nói trúng trái tim của cô, thật không ngờ, cô không có hiểu rõ Bắc Minh Quân, ngược lại khiến anh sờ được ra cái kế hoạch nhỏ của mình trước. “Mưa to như thế, tôi cho dù lái xe đi mưa nguy hiểm trở về, vẫn sợ kỹ năng lái xe không tốt, đến lúc đó đâm hỏng xe, tôi không có tiền bồi thường anh.” “Chiếc xe đó là tôi tặng cho em, em muốn lái thế nào cũng không liên quan đến tôi.” Cố Tịch Dao khoanh tay trước ngực: “Tôi sẽ không dễ dàng nhận ân huệ của người khác, nhất là anh.” Bắc Minh Thiên từ từ ngoảnh đầu nhìn sang Cố Tịch Dao: “Sao không được? Lạc Kiều có con của Hình Uy, cô ta có thể ở trong biệt thự của cậu ta. Em cũng như vậy, có Trình và Dương, em cũng nên nhận được một ít hồi đáp.” Cố Tịch Dao đứng ở đó khẽ mỉm cười: “Tôi nghĩ khoảng thời gian này Tổng giám đốc Bắc Minh có phải bận quá quên mất rồi không. Giao dịch giữa tôi và anh đã hoàn thành từ 7 năm trước rồi. Tôi cũng lấy được thứ thuộc về tôi rồi. Cho nên anh bây giờ không có nợ gì tôi cả.” “Nhưng hình như em còn nợ tôi cái gì đó.” Có lẽ giống như người khác nói: làm trộm thì hay chột dạ, Cố Tịch Dao giấu bí mật lớn về Cửu Cửu, một ngày chưa công khai thì một ngày không thể danh chính ngôn thuận. Sắc mặt của Cố Tịch Dao hơi thay đổi, sau đó rất nhanh cười lạnh với Bắc Minh Quân: “Ha, tôi còn nợ anh gì chứ?” “Em nợ tôi một lời giải thích.” “Giải thích? Giải thích cái gì? Tổng giám đốc Bắc Minh, những gì tôi làm đều không có liên quan gì tới anh cả phải chứ.”