Chương
“Bắc Minh Tư Trình, cái tên nhóc chết tiệt, tên nhóc nghịch ngợm, cái tên nhóc thối tha, cái tên ranh con! Cháu hại chú ba cháu bị mẹ chú cũng chính là nội của chu mắng đến mức thảm không chịu được, thảm nhất trần gian, cực kỳ hung ác cháu có biết không? Cái tên nhóc con vô lại nhà cháu chạy đâu rồi? Hả? Nhân lúc chú ba cháu đang nói chuyện với người đẹp liền chạy ra ngoài mà không nói câu nào hả? Giờ ông đây còn chưa thỏa mãn, đã bị bà nội cháu khóc lên trời xuống đất, mua sầu gió tủi, đứt ruột đứt gan, trách mắng chủ lại làm lạc mất cháu rồi! Bắc Minh Tư Trình, ông đây sớm muộn gì cũng bị cháu hại chết có biết không? Cái tên tiểu quỷ chết tiệt, tốt nhất cháu ngay, lập tức, nhanh chóng, ngoan ngoãn lăn về đây nói cho ông đây, rốt cuộc giờ cháu, đang, ở, đâu?”
Cậu ba nhà họ Bắc Minh tuyệt đối là một tên khéo miệng, nói chuyện như vè đọc nhịu mà không thở hề thở dốc. Nghiến răng nghiến lợi!
ĐM, căn bản Antony mắng như sét đánh không tiêu điểm, mọi người thấy trôi chảy không? Hahaha, cái tài ăn nói của chú ba thật sự là tài giỏi, cậu yêu chú ba, có hay không~Đầu ngõ khu nhà cũ, Bắc Minh Quân vừa đỗ xe xong.
Tắt máy. Đọc full nhiệm vụ sinh để tại truyện one
Sau đó dáng người mặc vest thẳng tắp rất ra dáng, chui ra khỏi xe.
Trên ngũ quan đẹp mà lạnh lùng, vẻ mặt cứng đờ khiến người khác phát điên kia, vậy mà lại lướt qua ý cười ấm áp như gió xuân.
Cố Tịch Dao bất giác lạnh run.
Vẻ bề ngoài của tên này quá có lực sát thương.
Vậy mà cô lại ngầm cho phép hành động mặt dày ăn chực của anh!
“Cái đó… Tôi nói rõ trước nhá, lát nữa anh đến nhà tôi mà có thấy cái gì… đừng quá ngạc nhiên…”
“Hử?” Anh nhướn mày, hừ một tiếng: “Nhà cô có cái gì khiến tôi ngạc nhiên chứ?”
Ánh mắt anh lạnh lùng, giống như chuẩn bị đi bắt gian!
Cố Tịch Dao nhíu mày, oán trách lườm anh một cái.
Năm tuổi, mang thai thay người khác, đây là nỗi nhục nhã không thể xóa mờ trong cuộc đời cô.
Cho dù sinh được Dương Dương cùng đứa con trai đến giờ vẫn chưa biết tung tích kia, nhưng cô chưa từng hối hận.
Chỉ là… Nhất thời cô không biết nên mở lời nói với anh chuyện đứa nhỏ với anh thế nào.
Vì thế, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bắc Minh Quân, anh thật sự có con trai sao?”
Cô bỗng nhiên hỏi vấn đề này, khiến anh ngạc nhiên mất giây, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, vừa muốn trả lời cô, điện thoại trong túi anh bỗng reo lên…
Anh liếc nhìn cô, mím môi, lấy điện thoại ra.
“Alo, dì Tâm?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Quân à…” Giang Huệ Tâm ở đầu dây bên kia vừa mở miệng liền khóc thút thút đáng thương: “Huhu, dì Tâm có lỗi với con, có lỗi với người mẹ đã mất của con, từ đầu đến cuối là do dì Tâm không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ…”
Bắc Minh Quân vô thức nhíu mày, giọng nói trầm mạnh hỏi: “Trình Trình làm sao thế?”
Cố Tịch Dao nghe thấy anh nói hai chữ “Trình Trình”. Đó là ai?
Giang Huệ Tâm khóc đứt ruột đứt gan ở đầu dây bên kia: “Lại không thấy Trình Trình đâu nữa rồi… Huhu…”
“Lại không thấy đâu nữa?” Giọng nói của Bắc Minh Thiệu bỗng lạnh đi một chút.
“Ừ… Khoảng thời gian này không biết Trình Trình và Đông Đông làm sao nữa, hai chú cháu cứ như mặc cùng một khuôn đúc ra vậy, cực kỳ thân thiết, cả ngày chơi đùa lên trời xuống đất. Quân, đều trách dì, không nên dung túng cho Đông Đông đi chơi khắp nơi… Đứa nhỏ Đông Đông này con cũng biết đấy, thường ngày cứ dính đến phụ nữ, thì cái gì cũng quên hết, đến nỗi làm lạc mất Trình Trình cũng không biết… Quân à, là dì Tâm có lỗi với con…”
Dường như Cố Tịch Dao có thể cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trên người Bắc Minh Quân.
Ngay lúc này, cùng khoảng thời gian đó.