Chương
Cậu không thể tin mà nhìn bóng dáng dịu dàng, từ ái này: “Mẹ, mẹ đã về rồi hả?”
Hiển nhiên là thằng nhóc không nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua, còn tưởng rằng là mình đang nằm mơ.
Cố Tịch Dao ngoái lại nhìn, mỉm cười một tiếng: “Con đi đánh răng rửa mặt nhanh lên đi, ăn uống xong xuôi, một lát nữa mẹ sẽ xin giáo viên ở trường của con cho con nghỉ mấy ngày.”
“Xin nghỉ học?” Trình Trình nhíu mày: “Tại sao ạ?”
Cô mỉm cười thần bí: “Trước tiên tạm thời giữ bí mật, bởi vì mẹ muốn cho con một niềm vui bất ngờ.”
“Thật hả mẹ?” Đôi mắt của Trình Trình ảm đạm trong một thời gian dài, rốt cuộc cũng đã phát sáng một lần nữa.
Cố Tịch Dao nhìn thấy con trai của mình là lấy lại vẻ trong sáng ngây thơ, trong lòng của cô không khỏi mềm mại.
Sau khi đấu tranh tư tưởng cả một đêm, vì để cho bọn nhỏ có thể có một tuổi thơ vui vẻ hoàn chỉnh, không thể đi trên con đường cũ mà cô đã từng đi, không thể trải qua một tuổi thơ đầy đau khổ mà cô đã trải qua, cho dù khó khăn nguy hiểm, cô cũng sẽ không bao giờ do dự.
…
Cố Tịch Dao vừa mới rửa bát đĩa xong, Khởi Hiên liền gọi điện thoại đến.
Cô nhìn cái tên ấm áp hiển thị trên màn hình điện thoại di động, do dự mấy giây mới ấn nghe.
“Alo?”
“Tịch Dao, buổi sáng tốt lành.”
Tiếng lòng của cô run lên, trong hoàn cảnh khó khăn được nghe thấy giọng nói thấm vào ruột gan thế này, đổi lại bất kỳ ai cũng đều sẽ nhịn không được mà cảm động.
Dù là Khởi Hiên chỉ chào hỏi một câu đơn giản đến nỗi không thể đơn giản được hơn.
Đối với cuộc đời khô cằn của cô mà nói, đây giống như là sự ấm áp trong ngày đông giá rét.
“Chào buổi sáng, Khởi Hiên.” Cô nhẹ vọng trả lời lại, mắt nhìn lướt qua Trình Trình đang ngồi trên ghế sofa yên tĩnh đọc sách, ánh mắt dịu dàng. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Sao rồi, đã ăn sáng chưa? Anh đến nhà đón em nha.”
“Không cần đâu, em đã ăn rồi…” Cô trả lời theo bản năng, ánh mắt lại nhìn về phía con trai của mình: “Khởi Hiên, em muốn nói với anh một chuyện, em muốn từ chức, anh có thể chuyển lời cho ba của em được không?”
“Từ chức?” Hiển nhiên Khởi Hiên kinh ngạc một chút.
Cố Tịch Dao mỉm cười gật đầu, cầm điện thoại di động, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn Trình Trình: “Đúng vậy. Khởi Hiên, em mệt mỏi rồi, kiến trúc căn bản không thích hợp với em, sau này Cố thị chỉ có thể trông cậy vào anh vậy.”
“Tịch Dao, em sao vậy?” Trong giọng nói của Khởi Hiên mang sự lo lắng dày đặc: “Tại sao đang tốt lành mà lại muốn từ chức? Em biết mà, nếu như không phải bởi vì em ở đây, anh căn bản cũng sẽ không gia nhập vào Cố thị…”
“Thật sự xin lỗi, Khởi Hiên…” Cô vội vàng đánh gãy lời nói của anh ta, trong đôi mắt sáng ngời của cô cũng chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trình Trình, hít thở sâu: “Đáp án cho câu hỏi vào ngày hôm qua, em nghĩ là hiện tại có thể cho anh…”
“Không!” Khởi Hiên vội vàng phủ định: “Tịch Dao, tôi không muốn em xin lỗi! Đây không phải đáp án tôi muốn! Rõ ràng em có thể lựa chọn lần nữa, vì sao em muốn từ chối tôi? Vì sao hết lần này đến lần khác phải chờ đến khi tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ em, em lại muốn nói lời xin lỗi? Tịch Dao, tôi không muốn nghe đáp án này, tôi từ chối việc em từ chức, đừng náo loạn, được không?”
Những lời nói từ đáy lòng của Khởi Hiên đã khiến cô xúc động trong lòng.