Chương
“Chuyện gì?” Dương Dương gãi gãi đầu.
Trình Trình tâm tư thông minh, lông mày nhỏ nhíu lại: “Ý mẹ muốn nói là, con và Dương Dương nhất định phải một người ở lại một người đi đúng không?”
“Được! Con đi con đi…” Dương Dương nghe thấy có thể đi, gương mặt trắng nõn non nớt lập tức cười như hoa: “Rốt cuộc có thể ra tù, ô la la…”
“Không phải như vậy.” Cố Tịch Dao cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Dương Dương: “Suốt ngày nghĩ đến việc chạy ra ngoài, con không biết mẹ lo đến mức nào sao?”
Sau đó, cô đảo mắt, nghiêm túc nhìn về phía Trình Trình, thương xót lướt qua đôi lông mày đang nhíu chặt của con trai: “Bảo bối, đừng sợ. Mẹ không nỡ tiếp tục chia rẽ hai con. Hơn nữa hai con một người nam một người bắc, mỗi ngày mẹ đều phải chia đôi chạy đi lại cũng không chăm sóc được, không bằng để hai anh em các con ở cùng nhau, như vậy mẹ thấy yên tâm hơn nhiều.”
“Thế nhưng… Mẹ không sợ ba phát hiện ra Dương Dương sao?” Trình Trình lo lắng.
“Thôi đi, phát hiện thì phát hiện thôi, mẹ cũng đã sinh ra con rồi, chẳng lẽ lại còn muốn đánh bẹt, đập dẹp con ra sau đó nhét trở lại vào trong bụng mẹ sao?” Dương Dương vô tâm nói.
Cố Tịch Dao mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm túc…
“A, hai anh em các con nghe rõ này: Thứ nhất, tuyệt đối không thể để cho ba các con biết mẹ là mẹ của các con, vì vậy nên ở trước mặt ba các con, phải gọi mẹ là chị; thứ hai, không thể để cho ba các con nhìn thấy hai đứa trẻ giống hệt nhau cùng một lúc, không thể để cho anh ta nghi ngờ rằng mình còn có đứa con trai thứ hai; thứ ba, từ giờ phút này trở đi, hai anh em các con nhất định phải mặc quần áo giống nhau như đúc, may quần áo giống hệt nhau, đến ngay cả đầu tóc mẹ cũng phải để cho độ dài ngắn của tóc các con giống nhau, phải làm một cặp sinh đôi giống nhau %, đồng thời không thể xuất hiện cùng một lúc, hiểu không?”
“Hiểu rồi, mẹ!” Trình Trình vẫn ngoan ngoãn gật đầu như cũ, nhưng trong mắt lại có một chút kích động: “Ý của mẹ là, để Trình Trình ở lại đây sao? Sống cùng ba mẹ và em trai? Đây có phải điều bất ngờ mà mẹ dành cho con không?”
“Ha ha, đúng vậy bảo bối, mẹ cũng không muốn nhẫn tâm để con ở nhà một mình đợi mẹ nữa!”
Hình ảnh tối hôm qua Trình Trình co quắp ở góc tường vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, cái mũi cô không khỏi chua xót. Nhất là bức tranh vẽ một nhà bốn người trên cánh đồng hoa cải của Trình Trình khiến cô vô cùng xúc động, rút kinh nghiệm xương máu.
Thời gian sau này, có thể coi là một sự mạo hiểm vô cùng lớn, cô cũng nhất định không để cho bất cứ đứa trẻ nào nhận ủy khuất nữa.
Dương Dương nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, nhìn Cố Tịch Dao một lúc lâu, cuối cùng cũng nói một câu…
“Ách ô, cùng Bắc Minh Tư Trình này buồn bực đóng vai song sinh thật mệt mỏi nha… Mẹ, con có thể qua ngủ nhà chú ba được không?”
“Không thể!”
“Không thể!”
Trình Trình và Cố Tịch Dao đồng thanh nói.
Trình Trình bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái: “Cậu đến chỗ chú ba không phải cả ngày lểu lổng, đùa giỡn lung tung? Hơn nữa, cái gì gọi là song sinh buồn bực? Chúng ta vốn chính là song sinh, còn cần phải đóng vai sao?”
“Chờ một chút, các con vừa nói chú ba kia, không phải là Thiên Vương cự Tinh, cậu ba Bắc Minh Antony sao?” Đối với những nhân vật nổi tiếng của nhà họ Bắc Minh, Tịch Dao biết rất ít, nhưng đối mới một chút chuyện xấu của cậu ba Bắc Minh, ít nhiều cô cũng đã từng nghe nói, chỉ là một playboy, một con khổng tước đực xòe đuôi tứ phía!
“Ừm, cậu ba đúng là minh tinh!” Trình Trình gật đầu.