Chương
Thế nhưng, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ cố gắng học thích ứng với cái gia đình mới này.
Bởi vì, nơi đây là ngôi nhà—
Có mẹ.
Hình Uy sáng sớm đã đến dưới lầu đón hai vị cậu chủ nhỏ đi học.
“Cô Cố yên tâm đi, chủ nhân đã dặn dò, sau này do tôi phụ trách đưa đón hai cậu chủ nhỏ đi học.” Hình Uy đã xem Cố Tịch Dao là một nửa nữ chủ nhân rồi, thái độ vô cùng cung kính.
“Ừm, vậy làm phiền anh rồi, Hình Uy.”
Hình Uy nhìn Cố Tịch Dao một cái, muốn mở miệng nói hai câu tốt đẹp thay cho chủ nhân, nhưng nhìn thấy trong đôi con ngươi của Cố Tịch Dao chỉ có hai đứa con, lời nói tới bên miệng của Hình Uy, vẫn không nói ra được.
Quay người, chui vào trong xe, chiếc xe liền lái đi…
Cố Tịch Dao lưu luyến không nỡ mà nhìn hai đứa con trai giống nhau như đúc nhưng khí chất khác hoàn toàn từ cửa sổ sau xe, giống như đã mơ một giấc mộng đẹp, không dám tin đây là sự thật…con của cô, cuối cùng đã về bên cạnh cô rồi sao?
Reng reng reng.
Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Rũ mắt nhìn xuống, là điện thoại của Lạc Kiều.
“Alo, Tịch Dao à, chào buổi sáng! Định hỏi xem lát nữa cậu có rảnh không?”
“Có.” Cô hiếm khi được thoải mái.
“Tớ đã liên hệ xong với Vân sư huynh rồi. Lần trước đã nói với cậu rồi đó, bên anh ấy thiếu một trợ thủ. Cậu đã đồng ý với tớ là qua bên đó rồi a…không được nuốt lời đâu!”
Cố Tịch Dao cười cười lắc đầu: “Ừm, biết rồi, thưa Lạc đại tiểu thư!”
“Được! Vậy cậu chuẩn bị một chút, đợi lát nữa qua bên đó báo cáo nha.” Lạc Kiều thở phào một hơi, bên đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của đạo diễn, cô vội vàng nói: “Bên này tớ phải quay buổi sáng rồi, không nói với cậu nữa, có chuyện gì thì gọi cho tớ, cứ như vậy nha, bye!”
Cố Tịch Dao cúp điện thoại, sững sờ.
Cuối cùng, phải quay về cuộc sống nhân viên văn phòng rồi sao?
Cô hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên, nhìn bầu trời xanh ngắt một cái, ánh mặt trời rực rỡ …
Cố Tịch Dao đứng dưới toà nhà công ty Luật sư Vân Thị.
Ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà quen thuộc này.
Nhớ lại hai năm trước, cô thua mất quyền giám hộ của Dương Dương, mối quan hệ của cô với Bắc Minh Quân tồi tệ đến cực điểm. Lúc đó lại mang thai bé gái…tất cả mọi chuyện lắt léo dường như đều dồn hết vào những ngày đó.
Vân Chi Lâm cuối cùng thua vụ kiện đó.
Hai năm trước, cô đã cáo biệt anh ta ở trong toà nhà này.
Không ngờ lần này, lại vì Lạc Kiều, cô lấy thân phân trợ thủ luật sư của Vân Chi Lâm, quay lại nơi này…
Bước vào toà nhà luật sư, lập tức có tiếp tân của công ty lên nghênh đón—
“Xin chào, xin hỏi là cô Cố Tịch Dao đúng không?”
Cố Tịch Dao sững sờ, rồi gật gật đầu.