Chương
“Chú còn không ngại mà nói! Chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt, bởi vì chú vứt bừa bãi mà mẹ đến sớm! Lỡ như thất bại, phải làm sao?!” Dương Dương vừa kéo y phục trên người, vừa tức giận bất bình nói.
“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không! Mấy đứa nhanh mặc đồ này vào!”
Vân Chi Lâm nhìn hai tên nhóc luống cuống tay chân mặc đồ, vừa muốn cười lại không dám cười thành tiếng.
Bởi vì anh biết rõ, một khi anh bật cười, Dương Dương nhất định sẽ trừng mắt với anh.
“Chán ghét! Sớm biết như vậy đã đến sớm hơn một chút, đều tại Bắc Minh Tư Trình cả, cứ phải học hết tiết cuối cùng mới đi! Làm hại bây giờ luống cuống tay chân…” Dương Dương vừa mân mê quần áo, vừa quệt miệng lẩm bẩm.
Trình Trình trợn mắt nhìn Dương Dương: “Người chân tay ngắn mới luống cuống.”
“Ai! Bắc Minh Tư Trình anh tay dài chân dài sao?” Dương Dương trừng mắt Trình Trình.
Hai tên nhóc kia, đến nay luôn có người có lỗi giác hai đứa không phải là song sinh.
Bởi vì, khác biệt rất lớn…
Vân Chi Lâm nhìn thời gian, “h rồi, phải nhanh lên, lễ đính hôn của ba các con sắp bắt đầu rồi… Lát nữa chú đưa mẹ các con đi, sau đó các con nhân cơ hội đi từ thang bộ xuống…chỗ bảo an chú đã đánh tiếng qua, nhớ kín một chút”
“Biết rồi… Không cần phải giục nữa, sắp được rồi…” Dương Dương chu miệng nhỏ lên, có thể thấy được áo quần trên người làm khó tên nhóc này…
“Chú Chi Lâm, đưa cho cháu túi hồ sơ trước đi…” Vẻ mặt Trình Trình bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ trong tay Vân Chi Lâm, Vân Chi Lâm gật gật đầu, thuận tay đưa điện thoại cho bọn họ: “Ừ, âm nhạc chú cũng đã tìm xong cho các con rồi…”
…
Lúc Vân Chi Lâm đang bí mật mưu đồ tính toán với hai tên củ cải trong phòng …
Cố Tịch Dao thì đứng ở cửa phòng, đợi bọn họ.
Đứng một lúc, cô đột nhiên muốn đi toilet.
Vì vậy nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, Vân Chi Lâm vẫn đang nói chuyện với khách hàng bên trong, không tiện làm phiền anh.
Chỉ có thể nhìn thoáng qua hành lang khách sạn, cô tìm đến lối ra, cố gắng tìm toilet…
Phỉ Nhi khóc từ trong phòng nghỉ lao ra – –
Lúc này mới phát hiện, trong khách sạn đã có khách khứa lục tục đến.
Những vị khách này gần như đều là nhà Bắc Minh mời đến.
Cô ấy khẽ giật mình.
Vội vàng cúi đầu xuống, giơ tay lên che hơn nửa gương mặt, vội vàng đi về phía toilet.
Lúc Phỉ Nhi đến trước cửa phòng rửa tay tầng thì bên trong truyền đến tiếng cười của mấy vị Nữ khách mời–
“Này, mấy người có biết lần này cậu hai Bắc Minh cưới cô gái thế nào không?” Nữ khách mời một hỏi.
“Nghe nói người phụ nữ này không có tư sắc cũng không có bối cảnh!” Nữ khách mời hai cười nhạo.
“Đó? Phải không? Mấy người nói có phải cậu hai Bắc Minh cưới mẹ của bọn nhỏ?” Nữ khách mời ba tò mò.
“Hình như không phải đâu!” Nữ khách mời bốn bác bỏ.