Chương
Ai bảo người đang thương tâm là lớn nhất chứ!
Thế là, cô thử làm dịu bầu không khí một chút, an ủi nói—
“Thật ra, cô à…cô cứ khóc ra tiếng đi, không sao đâu…loại tình hình như cô tôi cũng đã trải qua rồi…cuộc đời mà, ai mà không khó chịu qua chứ? Khóc ra là được rồi…”
Phỉ Nhi giống như là bị sự thân Quân của bạn nữ làm cảm nhiễm rồi, cô ta lúc này mới thấp giọng đáp—
“Cô…cô cũng đã từng nấp trong toilet khóc qua rồi sao?”
Cố Tịch Dao vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cô không có để ý.
Dù sao trên thế giới này, người giống với người quá là nhiều rồi, càng huống hồ là giống giọng nói.
Cố Tịch Dao vừa ngồi trên bồn cầu, vừa mỉm cười gật đầu: “Phải đó…đâu chỉ là nấp trong toilet khóc chứ! Tôi còn làm rất nhiều chuyện trong toilet nữa a…cô biết không, trong cuộc đời của tôi, hình như rất nhiều chuyện kinh khủng đều xảy ra ở trong toilet đó…tôi nhớ lần đầu tiên tôi phát hiện mình mang thai, chính là cầm lấy que thử thai thử nước tiểu trong toilet đó…”
“Hả? Thật sao…” Phỉ Nhi cảm thấy rất kỳ lạ.
“Phải…lúc đó tôi cảm thấy thế giới của mình toi rồi…tôi vậy mà lại mang giống của một người đàn ông…đó không phải là chuyện ăn nhầm thứ gì đó, rồi ị ra là giải quyết được a…”
Cố Tịch Dao nhớ lại năm tuổi đó, những quá khứ kinh khủng, nhưng không ngờ, bây giờ lại nói ra khỏi miệng của cô giống như là chuyện cười như vậy.
Còn dùng cách giao tiếp kỳ lạ như vậy nữa.
Phỉ Nhi nghe xong, cảm thấy rất kinh ngạc, hỏi: “….Vậy, cô sinh ra rồi sao?”
“Ha ha…sinh ra rồi…” Cố Tịch Dao nhớ đến khuôn mặt nhỏ đáng yêu xinh đẹp của Trình Trình và Dương Dương: “Cũng may là đã sinh ra…”
Tuy năm đó đã dùng cách kinh khủng như vậy để mang thai.
Nhưng cô may mắn, có được một cặp quý tử như vậy.
Phỉ Nhi đột nhiên hâm mộ người phụ nữ ở bên cạnh, thanh âm cô ta dịu dàng nói: “Vậy người đàn ông đó của cô đâu? Sau này hai người kết hôn rồi đúng không? Tôi nghĩ bây giờ các người rất hạnh phúc….hai người còn có con nữa…”
Cố Tịch Dao sững sờ.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ lại.
Phỉ Nhi ngồi trong gian phòng kín mít, tuy không nhìn thấy dung mạo của cô gái đó, nhưng cảm thấy, hình như có gì đó không đúng lắm, bất giác hỏi: “Có phải tôi…nói sai gì rồi không?”
Cố Tịch Dao nhếch khóe môi, cười khổ mà lắc đầu—
“Không có…chúng tôi không có kết hôn…cũng không có ở cùng nhau…”
“Tại sao?” Phỉ Nhi hỏi.
“…” Cố Tịch Dao ngừng lại, mím môi thở dài: “Bởi vì anh ta vốn không yêu tôi…người anh ta yêu, là bạch nguyệt quang của anh ta…”
“Bạch nguyệt quang? Đó là ý gì?” Phỉ Nhi khó hiểu.
Trong ánh mắt của Cố Tịch Dao, có một tia ảm đạm.
“Ha…cô có nghe qua bài hát chưa?”
Nói xong, cô liền khẽ ngân nga lên.