Chương
Anh ta chỉ cần biết rằng anh ta muốn bạn, vậy là đủ!
Thế nhưng, nếu bạn không yêu nữa, anh ta sẽ quấn lấy suốt đời, đến chết mới ngừng…
Cố Tịch Dao vội vàng quay trở lại nhà Anna.
Anna mở cửa ra, vào giây phút nhìn thấy Cố Tịch Dao, mới thở ra một hơi thật dài: “Tịch Dao, cô về rồi…”
Cố Tịch Dao vội vàng nhìn qua nhìn lại ở đằng sau một cái, lập tức đẩy Anna vào trong.
“Anna, mau đóng cửa lại!”
“Sao thế?”
“Tôi nghi là có người theo dõi tôi!” Sắc mặt Cố Tịch Dao trắng bệch, căng thẳng mà đi vào nhà.
Hồi nãy lúc về, cô cảm giác có người luôn theo cô.
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, lại không phát giác ra diều dị thường gì cả.
Cô nhạy cảm quá rồi sao?
“Khi nghe cô nói trong điện thoại, vậy mà cũng gặp phải Bắc Minh Quân ở Sabah…thật sự là không thể tin được, ha ha, Tịch Dao, không thể không nói, hai người cũng thật là có duyên a.” Anna cười nói.
Cố Tịch Dao nhếch môi đầy chua xót, thốt ra hai chữ: “Phải a, nghiệt duyên!”
Khi Anna quay người lại—
Lúc này Cố Tịch Dao mới nhìn thấy một bóng người thấp bé đứng sau Anna…
Mặc một chiếc váy hoa nhí, hai tay ôm ngực, trên khuôn mặt núc ních khả ái không nhìn thấy nụ cười thường ngày, mà là cái miệng nhỏ hơi bĩu lên!
“Tiểu tiểu bảo bối…” Cố Tịch Dao sụt sịt mũi, lập tức xông qua đó.
Khom lưng xuống ôm lấy bé con vào trong lòng mình.
“Hừ!” Tiểu nha đầu hừ một tiếng, quay đầu qua, không nhìn mặt của Cố Tịch Dao.
“Ai ui, tiểu bảo bối của mẹ bị sao thế hở? Nhìn thấy mẹ không vui sao?” Cố Tịch Dao mỉm cười véo lấy khuôn mặt núc ních của cô bé: “Nào, để mẹ xem xem, tiểu công chúa nhà chúng ta lại xinh xắn rồi a…”
“Hừ!” con bé lại hừ một tiếng.
Anna cười lắc đầu, giải thích thay cho cô gái nhỏ: “Ha ha, con nhóc này, hồi nãy nó còn khóc lóc kêu trời tìm cô a…”
“Vậy sao nhìn thấy mẹ rồi, lại xị mặt với mẹ nữa?” Cố Tịch Dao dùng mũi cọ cọ vào khuôn mặt của cô bé, nũng nĩu với con bé: “Tiểu tiểu bảo bối, nào, để mẹ hôn hôn ha…”
“Hừ…” Tiểu nha đầu lại hừ một tiếng, rõ ràng là đã nhẹ nhàng hơn một chút.
“Ai ui, đừng giận mẹ nữa, được không nè?” Mẹ con liền tâm, Cố Tịch Dao ít nhiều cũng biết con bé đang giận cái gì, chỉ đành cười than một tiếng: “mẹ vốn muốn cho con một kinh hỉ a, cho nên mới không nói với con là sẽ về Sabah đó, ai biết giữa đường lại có chuyện làm lỡ rồi…Ờm, được rồi, kinh hỉ biến thành kinh sợ, làm doạ đến tiểu công chúa nhà chúng ta rồi, hu hu hu, mẹ biết sai rồi, đừng giận mẹ nữa, có được không?”
Đôi mắt long lanh như nước của con bé, quay sang nhìn Cố Tịch Dao một cái.
Lúc này mới nhăn nhúm khuôn mặt nhỏ: “Oa….” một tiếng, khóc trong lòng của mẹ.