Chương
Mạc Cẩm Thành quả đúng là nằm mơ!
Bắc Minh Quân lạnh lùng quát, anh họ Bắc Minh, anh sở hữu một Đế quốc Bắc Minh Thị khổng lồ, anh không thèm thiên hạ của tình nhân người phụ nữ đó!
Nói xong, anh lạnh lùng nói với Hình Uy: “Lái xe!”
Hình Uy gật đầu, lập tức đạp ga—
Mạc Cẩm Thành vội vàng nói—
“Bắc Minh Quân, tôi nói cho cậu biết, công trình ‘Ánh’ bị cháy, không phải tôi phái người làm đâu! Người mà cậu nên lo lắng, tuyệt đối không phải là tôi…”
Thế nhưng, chiếc xe đã lao vút đi, lời nói của Mạc Cẩm Thành bay trong gió…
Bên này, Cố Tịch Dao đang ôm con bé, cả hai đang chơi trò lấy kim đâm [Quỷ Toilet].
Chơi rất vui vẻ.
Anna dọn dẹp bát đĩa, vừa quay đầu nhìn hai mẹ con đang cười khúc khích trên ghế sofa, vừa nhẹ giọng hỏi: “Tịch Dao, ngày mai là tết rồi, chúng ta ra ngoài ăn, hay là làm ở nhà?”
Cố Tịch Dao ngước mắt lên, liếc nhìn Anna một cái, mỉm cười: “Làm ở nhà đi? Ha ha, hay là chúng ta gói sủi cảo nha?”
“Xủi cảo xủi cảo, Cửu Cửu muốn ăn xủi cảo…” con bé lập tức hưng phấn mà mở to đôi mắt đen láy, giống như một con chó chihuahua tham ăn, rất dễ thương rất ngây thơ.
“Tiểu tiểu bảo bối, cháu biết gói không?” Anna vui vẻ hỏi.
Tiểu Cửu Cửu vội vàng gật đầu: “Cháu biết cháu biết, xủi cảo có vỏ mỏng nhân nhiều, có mười tám nếp gấp…”
“Bảo bối, đó được gọi là bánh bao hiệu Cẩu Bất Lý! Không phải sủi cảo.” Cố Tịch Dao véo véo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Tiểu Cửu Cửu, mỉm cười sủng nịch.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên—
Dingdong dingdong! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anna và Cố Tịch Dao đột nhiên sững sờ!
Phản ứng đầu tiên của hai người là người chồng lăng nhăng của Anna.
Sắc mặt Anna có hơi tái nhợt.
Cố Tịch Dao đặt con bé xuống, rồi đứng dậy: “Anna, đừng sợ! Tôi sẽ đi đối phó với tên đàn ông rẻ tiền đó!”
Lập tức, Cố Tịch Dao tức giận chạy tới cửa ra vào, liếc nhìn chiếc kính nhỏ ở cánh cửa theo phản xạ…
Nhìn một cái: “Sịt…”
Cố Tịch Dao hít một hơi lạnh!
Hồi nãy còn hùng hùng hổ hổ, lúc này dây thần kinh đều căng cứng hết lên…
“Anna… Anna… là tên khốn Bắc Minh Quân đó…” Cố Tịch Dao vội vàng trở lại phòng khách, tay chân luống cuống bế cô gái nhỏ chạy vào phòng ngủ: “Làm sao đây, không thể để anh ta nhìn thấy con bé, tuyệt đối không…”
Anna cũng lo lắng: “Hay là chúng ta đừng mở cửa?”
Nhưng tiếng chuông càng lúc càng gấp gáp.