Chương
Anh thậm chí không thể tìm ra bất cứ điều gì để phản bác Phỉ Nhi, cổ họng nghẹn lại, nhếch nhác vô cùng.
“Quân, tại sao…tại sao anh phải đi ngăn cản người đàn ông đó cầu hôn cô ta? Cái loại phẫn nộ, sợ hãi và thậm chí là ghen tuông của anh, ngay cả tên mù cũng có thể nhìn ra a…nhưng em mới là hôn thê của anh mà…em hỏi anh chơi đàn có phải là có ý nghĩa ngỏ lời yêu không, tại sao anh phải phủ nhận? Quân…nói cho em biết, anh có phải là yêu cô ta không…hu hu hu…”
“Nhiều năm như vậy rồi, em đã ở bên bờ vực của sự sống và cái chết, nhưng em vẫn sống sót! Đó là bởi vì em vẫn hoài niệm những ngày của chúng ta ở Tây Ban Nha…luôn tin rằng anh sẽ giữ lời hứa của mình, chỉ cần em còn sống trở về, anh nhất định sẽ lấy em làm vợ…nhưng bây giờ, em vất vả nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy, bây giờ anh mới nói cho em biết, hóa ra vật vẫn như cũ nhưng người thì không còn nữa rồi…Bắc Minh Quân của bây giờ, đã không còn là Bắc Minh Quân năm đó nữa…vậy thì tất cả sự nỗ lực nhiều năm như vậy của em, không phải đều là uổng phí rồi sao? Quân, anh rốt cuộc là đặt em ở đâu? Anh bảo em làm sao chịu nổi đả kích này đây?”
“Quân, so với như vậy…thà rằng em chết còn hơn….anh để cho em chết đi…hu hu hu…”
Mỗi tiếng khóc tiếng la, mỗi câu chỉ trích của Phỉ Nhi, đều cứa vào tim anh …
Khi Phỉ Nhi nắm lấy đầu và đập mạnh vào tường, anh chỉ thấy một mảng máu đỏ tươi, trượt dài trên trán Phỉ Nhi…
Sững sờ một lúc lâu, cuối cùng anh mới khôi phục được giọng nói khàn khàn của mình——
“Phỉ Nhi…anh phải làm thế nào, em mới chịu ngừng làm tổn thương chính mình đây?”
“Quân, quên cô ta đi, lấy em…Chúng ta bắt đầu lại, có được không…”
Anh nhớ, bộ dạng thoi thóp hơi tàn của Phỉ Nhi, nhớ lời van xin khóc lóc của cô ta.
Cuối cùng, anh lại không thể nói ra lời từ chối nào…
Giờ phút đó, anh mới tỉnh ngộ ra—
Người phụ nữ khiến anh khắc cốt ghi tâm, từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là Tịch Dao.
Cho dù không muốn thừa nhận, hoặc là không dám thừa nhận, nhưng lại có một sự thật không thể phủ nhận.
Đó chính là—anh thật sự đã như Phỉ Nhi nói, đã yêu người phụ nữ tên Cố Tịch Dao đó rồi.
Mà anh vậy mà lại hâm mộ Vân Chi Lâm như vậy.
Hâm mộ Vân Chi Lâm có thể quang minh chính đại mà cầu hôn với Tịch Dao.
Nhưng anh không thể.
Hâm mộ Bắc Minh Khởi Hiên, là bạch nguyệt quang dưới đáy lòng của cô.
Hâm mộ hai đứa con trai, là bảo bối mà cả đời này cô phải bảo vệ.
Còn anh, không là gì cả.
Chỉ đáng tiếc—
Sự lĩnh ngộ này, đến quá trễ rồi.
Cô nói, cô không yêu anh nữa….
Còn anh cuối cùng cũng hiểu, hai người phụ nữ này, vĩnh viễn không thể cùng tồn tại, chỉ có thể chọn một!
…
Hồi ức quay về hiện thực.
Anh cười khổ một tiếng, nhấc tay trái lên, chiếc nhẫn kim cương chói lọi trên ngón áp út phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên nền mặt trời lặn và những đám mây đỏ…