Chương
“Ai nói chúng ta không là gì?” Bắc Minh Quân mặt lạnh tanh, anh lập tức đến gần cô, kéo bàn tay đeo nhẫn của cô lên: “Đừng quên cái này có nghĩa là gì!”
Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy bên tai mình hai chữ ‘đồn cảnh sát’: “Wow, ba người chim vào đồn cảnh sát sao? Có phải ba bị chú cảnh sát bắt không? Các chú cảnh sát nước ngoài có đẹp trai không ạ? Sau này Dương Dương cũng muốn làm cảnh sát…”
Cố Tịch Dao thở dài, rồi đảo mắt cười với Dương Dương: “Con ơi, mẹ nói cho con biết, hôm nay ba người chim của con rất nhục nhã, con thậm chí không biết hôm nay ông ấy thế nào đâu…”
“Im ngay!” Bắc Minh Quân đột nhiên một tay ôm eo Cố Tịch Dao, một tay che môi lại, biểu hiện như thể “Người phụ nữ nhà em nếu dám nói nửa lời với con trai anh, ông đây lập tức sẽ ‘làm em’”.
Người phụ nữ này muốn khiến anh sau này không thể ngóc đầu trước con trai mình sao?
Ham mê băng vệ sinh!
Gặp quỷ rồi!
Tối nay anh gặp quỷ rồi mới lại chạy xuống mua cho cô thứ chết tiệt này!
Nghe nói, nếu đàn ông đụng đến chuyện vùng kín của phụ nữ, sẽ phải gặp xui xẻo!
Đúng là chuẩn cơm mẹ nấu rồi!
Cố Tịch Dao loạng choạng, điện thoại lung lay theo, máy quay vô tình quay phải tay hai người…
Mà tâm điểm chú ý của Trình Trình rõ ràng khác với Dương Dương, đôi mắt sáng của anh chàng nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn giống nhau trên tay của ba mẹ trong video…
“Vậy chiếc nhẫn đó có ý gì?” Trình Trình hỏi sau lời nói của ba mình.
Bắc Minh Quân giật mình, nhìn sâu vào đôi mắt lắc lắc qua lại của Cố Tịch Dao, khàn khàn thốt ra: “Nhẫn có nghĩa là nam nữ kết làm…”
Anh còn chưa nói ra hai chữ vợ chồng, Cố Tịch Dao vội vàng tránh lời nói thoát ra khỏi miệng mà bịt miệng anh lại, kêu lên——
“Im ngay!”
Trực tiếp ngắt lời anh!
Sao anh có thể thản nhiên nói cho bọn trẻ biết mối quan hệ hiện tại của họ?
Anh thừa biết rõ chỉ là một tháng thôi mà!
Mối quan hệ hôn nhân thật mong manh, không chịu nổi một kích.
Sao anh có thể cho các con trai mình hy vọng hão huyền như vậy?
Họ chỉ đang chơi một trò chơi thay cưới, hoàn toàn không phải là vợ chồng thực sự!
Đầu bên kia điện thoại, Dương Dương sờ sờ đầu: “Eo ơi, ba mẹ đang làm gì vậy! Khi mẹ nói, ba người chim kêu im ngay, ba người chim cất tiếng, mẹ lại kêu im ngay! Phiền ba mẹ giao tiếp trước là ai im được không ạ…”
Trình Trình nhíu mày thật chặt, luôn cảm thấy chiếc nhẫn giống nhau trên tay của ba mẹ có ý nghĩa rất lớn…
Bên này, trên đường phố Sabah, dưới bầu trời đêm.
Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao dính chặt vào nhau trong một tư thế khó xử.
Anh đọc rõ sự hoảng sợ và lo lắng trong mắt cô.
Trái tim đau nhói không thể giải thích được, anh khẽ cau mày, ánh mắt dịu lại rồi cầm điện thoại trên tay cô nói với bọn trẻ: “Muộn lắm rồi, hai đứa nên nghỉ ngơi đi.”
“Chao ôi, con biết mà, có ba người chim ở bên cạnh chắc hẳn là rất nhàm chán!”