Chương
Mạc Cẩm Thành trừng mắt nhìn tay giả dưới mặt đất, quát Bắc Minh Quân: “Cậu thật quá đáng!”
Ngay lập tức xông lên muốn đánh thằng nhóc thối này, lại bị Dư Như Khiết ngăn cản lại: “Cẩm Thành, đừng mà…”
“Như Khiết, em cứ mặc kệ cho nó làm bậy như vậy sao?” Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Quân trợn mắt nhìn nhau: “Nếu như thằng nhóc của em có chủ tâm đến đây để làm tổn thương trái tim của người mẹ như em, vậy thì ở đây không chào đón cậu. Cậu cút ra cho tôi!”
Thứ tình yêu như thế nào đã khiến cho người đàn ông có thân phận là lão đại trong xã hội đen lại xem trọng một người phụ nữ như vậy?
Trên trán của Bắc Minh Quân nổi gân xanh lơ mờ, chợt kéo lấy cánh tay của Cố Tịch Dao đi.
“A…” Cô vùng vẫy theo phản xạ: “Tôi không muốn, trừ phi anh nói xin lỗi với dì Như Khiết.”
Cố Tịch Dao không hiểu, không hiểu rốt cuộc là một đời trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết là giờ phút này dì Như Khiết chắc chắn rất khó chịu.
Không có hai tay đã đủ đáng thương rồi, còn bị đứa con ruột của mình làm nhục như vậy.
“Xin lỗi à?” Bắc Minh Quân không khỏi cất cao giọng nói, không thể tin nổi mà nhìn Cố Tịch Dao, nổi giận nói: “Xin lỗi cái gì chứ? Bà ta bị mất một đôi tay là do bà ta đáng đời, loại người này sớm phải chết, bây giờ còn có thể ở trên đời này mà kéo dài hơi tàn, đã là quá có lợi cho bà ta rồi! Dựa vào cái gì mà muốn tôi phải xin lỗi?”
Chát!
Đột nhiên, một cái tát lại vung lên trên mặt của Bắc Minh Quân.
Cố Tịch Dao sững sờ nhìn tay của mình một chút, lúc nãy không biết tại sao lại đánh tới…
“Sao anh có thể nói như vậy được hả? Người đó chính là mẹ của anh mà.” Cô nghiêm giọng nói, nhìn chăm chú vào người đàn ông hung ác nham hiểm này: “Anh có biết là tôi hi vọng tôi có thể tìm được ba mẹ ruột của mình khi tôi còn sống bao nhiêu không hả? Tôi cũng rất muốn hỏi bọn họ tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi như vậy, nếu không thì tôi cũng sẽ không gặp người của nhà họ Cố, cũng sẽ không đau khổ nhiều năm như vậy… mặc dù như vậy, tôi vẫn rất muốn nhìn thấy bọn họ, thậm chí tôi không biết là bọn họ sống hay chết… nhưng mà tôi biết rằng chắc chắn bọn họ đã già, không biết còn có thể sống bao nhiêu năm ở trên đời này nữa. Nếu như ông trời cho tôi cơ hội tìm được ba mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng trân trọng mà không phải là oán trách quá khứ, không giống như anh, uổng phí hết nhiều năm như vậy…”
“Câm miệng!” Anh nắm chặt tay cô, hốc mắt dần dần phiếm hồng: “Em biết được bao nhiêu? Em cho rằng em trân trọng thì người ta sẽ cần hay sao!”
Thân thể của Dư Như Khiết run lên một cái, hơi lảo đảo.
Mạc Cẩm Thành vội vàng đỡ bà ta lại.
Lúc này mới phát hiện bà ta đã rơi nước mắt thành sông…: “Như Khiết…”
“Quân… thật sự xin lỗi… mẹ có lỗi với con…” Nước mắt của Dư Như Khiết rơi xuống, mắt nhìn Bắc Minh Quân. Đây chính là con trai mà bà ta nợ hơn hai mươi năm, nghẹn ngào thiếu chút nữa không nói thành lời…
Câu xin lỗi này đã đến chậm hai mươi mấy năm.
Chấn động đến ngón tay của Bắc Minh Quân cũng run rẩy.
“Lúc đó, tuổi của mẹ rất trẻ… hoàn toàn không hiểu được làm một người mẹ tốt là như thế nào… người của gia tộc lại chia rẽ mẹ với Cẩm Thành, ép buộc mẹ gả cho ba của con… mẹ hận ông ấy… nếu như không phải ông ấy cưỡng ép chiếm hữu mẹ, mẹ sẽ không mang thai con…”
“Im ngay!”
Bắc Minh Quân đột nhiên điên cuồng la lên, đánh gãy lời nói của Dư Như Khiết, hai mắt đỏ hồng: “Tôi không muốn nghe nữa.”