Chương
“Hầu, hầu ngủ…” Hình Uy trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia của Lạc Kiều, quả thật sợ sắp tè ra quần rồi…
Roẹt roẹt ~.
Áo của Hình Uy bị Lạc Kiều xé rách.
Roạt roạt ~.
Liêm sỉ của Hình Uy sắp không giữ được rồi.
“Cô Lạc, xin, xin cô tự trọng! Tự trọng… a…”
Lạc Kiều không chỉ đánh nơi đó, nhặt roi da… ‘vút’ một tiếng quất lên người Hình Uy.
“Oa ha ha ha, ông chú, nữ hoàng tôi đây còn chưa từng thử khẩu vị nặng như vậy đâu, sướng không?”
Vun vút!
Vun vút!
Một roi lại một roi quất lên trên người Hình Uy, in lên người anh ta từng vết từng vết roi.
“Cô, cô Lạc… cô còn không dừng tay, tôi sẽ, tôi sẽ…”
“Anh sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ đánh trả…” Trong lòng Hình Uy kêu cha gọi mẹ, mẹ à, con còn không đánh người phụ nữ này thì sẽ bị cô ta đánh chết…
“Hi hi hi hi… chú đến đi… chú đánh tôi đi, cắn tôi đi…”
Lạc Kiều vung roi, mồ hôi ướt đẫm, say khướt mỉm cười, hoàn toàn không biết mình phóng túng đến nhường nào.
Bắt đầu cởi áo ngay trước mặt Hình Uy…
“…” Hình Uy theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn cơ thể này.
Đứng dậy muốn chạy ra khỏi phòng tắm.
Lại bị Lạc Kiều nhào đến lần nữa…
“A….”
Lầm rầm.
Loạt xoạt.
Xấu hổ, xấu hổ quá.
Trong lúc nhất thời, dây cung bị kéo căng…
“Ha ha ha… Không ngờ cơ thể chú rất đẹp nha…”
“Không…” Hình Uy cảm thấy mình sắp chết đuối.
“Đừng thẹn thùng… chậc chậc, lần đầu tiên gặp được đàn ông ngây ngô như vậy… nhưng mà ông chú à, chú cũng hèn nhát quá đi, đã là ông chú già da dày thịt béo rồi mà còn giả vờ lần đầu tiên…”
“Đừng…” Trong lòng Hình Uy chảy máu, không phải anh ta giả vờ lần đầu tiên, mà đây thật sự là lần đầu tiên của anh ta…
Người mạnh mẽ thật sự, có can đảm nhìn thẳng vào cuộc sống tăm tối, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa!
Hu hu hu, liêm sỉ bao nhiêu năm nay khó lòng giữ được rồi, mẹ, con trai bất hiếu…
“Chỉ là chú thật may mắn! Gặp được nữ hoàng tôi đây, bây giờ ợ làm chú! Oa ha ha ha… yên tâm đi ông chú à, tôi sẽ rất dịu dàng…”