Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

chương 985

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Thật sự những công trình kiến trúc này đã trở thành nét đẹp riêng của thành phố S, so với đường phố rộng lớn của thành phố A, thì con đường qua lại của thành phố S chật chội hơi rất nhiều.

Cảnh đêm rất rực rỡ, lúc nào cũng có thể trông thấy dòng xe, dòng người chật như nêm cối, rất có phong cách của thành phố cảng.

Cố Tịch Dao vừa đi, vừa cầm điện thoại chụp ảnh.

Có lẽ đây là chuyện mà đa số người trong nước đều thích làm, đến chỗ nào cũng vui sướng chụp ảnh để lưu lại làm kỷ niệm.

Ngay khi cô đi ngang qua một con phố, ngang qua cửa một vũ trường thì…

Có một người phụ nữ đang bị vài người đàn ông cao lớn khiêng ra ngoài, rồi ném xuống phố.

“Ai a a. . .” Người phụ nữ kia kêu rên một tiếng, mẹ kiếp ngã đến mông cũng nở hoa rồi.

Sau đó có một người phụ nữ tầm bốn năm mươi tuổi đi từ trong vũ trường ra, bà ta trang điểm rất đậm, đứng chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất nói: “Chị Lộ Lộ, đừng nói tôi không nể tình chị, chị tự xem lại bản thân xem, người có tuổi rồi sao có thể so sánh được với mấy em gái xinh đẹp non mơn mởn kia? Khách hàng muốn chị hát bài gì thì phải ngoan ngoãn hát bài đó! Chị cho rằng chị vẫn còn giống như xưa sao? Nếu không phải nhớ tới tình cảm nhiều năm giữa hai chúng ta thì tôi đã đuổi chị đi từ lâu rồi!”

“Chị Vương, tôi van chị đừng đuổi tôi đi… Tôi chỉ trông chờ vào số lương này để sống qua ngày…” Lộ Lộ vội vàng đứng dậy khỏi đất, tay nắm lấy tay người phụ nữ trang điểm đậm kia nói: “Tôi biết vừa rồi do tôi sai, tôi không nên đắc tội với khách hàng của chị… Nhưng mà chị Vương này, tôi đã ngần này tuổi rồi, tốt xấu gì cũng có chút thể diện, thật sự không hát nổi loại ca từ…”

“Lộ Lộ! Tính tình cô lúc nào cũng như vậy! Cô cho rằng cô còn là ngôi sao ca nhạc năm đó sao? Thời đại đã thay đổi rồi, nhưng cái tính bướng bỉnh này của cô mãi vẫn không thay đổi chút nào! Nếu không phải do cô còn có vài người khách quen nhớ kỹ tình cảm cũ thi thoảng nghe lại vài bài cô hát, thì cô cho rằng bây giờ còn ai bằng lòng mời cô đến? Cho dù như vậy đi nữa, thì so sánh hiệu quả lợi ích nhận về cũng không đáng, nếu cô đã không chiều được khách vậy thì kiếm chỗ khác đi!”

Nói xong, chị Vương quay người đi vào trong vũ trường.

“Chị Vương, chị Vương…” Lộ Lộ hốt hoảng gọi to, nhưng mấy người đàn ông kia lại ngăn bà ta lại không cho bà ta vào.

Cuối cùng Lộ Lộ đành phải ảm đạm xoay người, lúc này bà ta mới nhận ra người qua đường đang chỉ trỏ. Bà ta vội vàng giơ tay lên cao, che khuất gương mặt mình lại vội vàng tránh né rời khỏi giống như sợ bị người khác nhận ra.

Nhưng không ngờ, bà ta vừa đi được vài bước, trong lúc hoảng loạn đã đâm sầm vào Cố Tịch Dao đang dơ điện thoại lên chụp ảnh.

“A….”

Cạch cạch.

Tiếng điện thoại rơi xuống đất.

“A… Xin lỗi cô! Thật sự rất xin lỗi…” Lộ Lộ nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất vội vàng nhặt lên, sau đó dùng tay lau bụi bẩn sợ nó bị rơi vỡ: “Cô gái, điện thoại của cô này… Cô nhìn thử xem, có lẽ vẫn dùng được…” Nếu không thì với tình trạng nghèo túng hiện giờ của bà ta cũng không thể bồi thường nổi.

Cố Tịch Dao nhận lấy điện thoại, cô ngẩng đầu lên lúc này mới nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người phụ nữ kia.

Cho dù đã trang điểm rất đậm, nhưng mà vẫn không che hết được dấu vết tuổi già hằn trên mặt bà ta.

Cho dù bà ta đã đến độ tuổi xế chiều, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn rõ, lúc trẻ nhất định là một người rất xinh đẹp.

Hai mắt bà ta rất sáng, khiến Cố Tịch Dao sinh ra cảm giác thân quen khó nói nên lời.

“Không sao cả, vẫn dùng được.” Cố Tịch Dao mở điện thoại ra, thử lướt xem thì thấy tất cả đều bình thường.

Khi Lộ Lộ nhìn thấy Cố Tịch Dao, sắc mặt bà ta cũng hơi đổi: “Cô gái… Vừa rồi ngại quá..”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio