Chương 130 Mộc Vân lúc này cũng lo lắng đến sốt vó cùng anh chạy tới. Lại phát hiện tầng hai đã sớm có người ở trên đó, lúc này sau khi nhìn thấy cánh cửa phòng trẻ em đóng lại, người giúp việc đang không ngừng kêu lên: “Cậu chủ nhỏ, cậu mau đi ra đi, cậu chủ nhỏ à, chúng tôi không đưa cậu đi học mẫu giáo nữa, cậu đừng tự nhốt mình ở bên trong có được không?” Là chị Vương đang ở đây. Thì ra đứa nhỏ này sáng sớm đã nghe được giúp việc nói chuyện liền biết được hôm nay sẽ phải đi học mẫu giáo cho nên tức giận, không chỉ đẩy người giúp việc đang giúp cậu bé mặc quần áo ra còn hung hăng đóng cửa lại. Phải làm gì bây giờ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Mộc Vân hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra cũng lập tức nóng nảy. Thực ra là ngày hôm qua cô đã đoán trước rắng chuyện này sẽ xảy ra rồi. Cho nên cô đã sớm lên kế hoạch xong, trước tiên không nói cho đứa nhỏ này biết, tính toán chờ cô đến rồi chậm rãi khuyên nhủ cậu bé. Hiện tại cậu bé đối với trường mẫu giáo có bóng ma tâm lý rất lớn, muốn ngoan ngoấn nghe lời đến trường thì phải cùng cậu bé nói chuyện thật tốt mới được, để cho cậu bé mở ra phòng tuyến tâm lý thì mới có thể. Nhưng ai biết được chỉ vì cô đến muộn một lúc mà mọi thứ trở nên †ồi tệ như vậy. “Diệp Minh Thành, con hãy nghe lời mở cửa ra, ba có chuyện muốn nói với con.” Diệp Diệp Sâm lúc này đã đến cửa phòng, anh cố gảng đè lại lửa giận trong lồng ngực dỗ dành đứa nhỏ bên trong. Tuy nhiên, điều khiến mọi người đều thất vọng là người bên trong không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ không ngừng truyền đến âm thanh “bang bang”, cũng không biết đứa nhỏ này ở bên trong làm gì, mọi người nghe được âm thanh này đều kinh hãi. Diệp Diệp Sâm sắc mặt càng thêm khó coi. Chỉ nhìn thấy gân xanh trên trán anh đột nhiên nổi lên, một giây sau anh vươn ngón tay ra muốn mạnh mẽ mở cánh cửa. “Không được?” Mộc Vân nhìn thấy lập tức đi qua ngăn cản anh. “Anh không thể đi vào như thế này được, thắng bé sẽ tức giận hơn, chúng ta phải thay đối một cách khác, một cách khiến thắng bé dễ dàng chấp nhận” Cô đến và dừng lại trước mặt anh giải thích cho anh hiểu. Diệp Diệp Sâm nghe vậy nghĩ đến lần trước mình dùng phương thức cứng rắn này đi vào lại bị con trai kịch liệt phản kháng và càng thêm tức giận “Cô biết sao?” “Tôi sẽ thử xem” Mộc Vân không cách nào nhìn thấu biểu tình của anh, kiên trì trả lời một câu sau đó đi tới cửa trước này. “Minh Thành à, là dì đây, xin lỗi vì mọi người tự ý quyết định đưa cháu đến trường mẫu giáo mà không có sự đồng ý của cháu, dì xin lỗi cháu” Cô đứng ở ngoài cửa dỗ dành đứa trẻ bên trong với giọng nói dịu dàng nhất có thể, giống như dỗ dành hai đứa trẻ khác mà cô đã làm trước đây.