Chương 233 Bất kể như thế nào cũng không ngờ được rẵng, người đàn ông này lại có thể chửi ra những lời như vậy. Mộc Vân lại muốn tìm hòn đá. Lần này, cô sẽ không đập máy tính của anh, mà cô sẽ đập thẳng vào đầu anh! Chỉ cần đập anh nát nhừ ra, sau đó ném nó vào lò để tái tạo lại! “Diệp Sâm, anh làm rõ cho tôi, tôi ở bên ngoài dụ dỗ buông thả với đàn ông khi nào? Đó chỉ là người khác không chịu nổi những việc mà anh làm, mới cố ý giúp tôi, anh cho rằng tôi giống như anh, đói khát đến mức tôi còn đang mang thai, vẫn đưa phụ nữ về nhà sao?” “Hơn nữa, ngay cả khi tôi tìm được bạn trai, vậy thì sao? Có phạm pháp không? Chúng ta đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì, anh cũng đã để cho con hồ ly tinh đó đường đường chính chính là phu nhân tổng tài của anh rồi đấy thôi? Tại sao đến chỗ tôi, thì biến thành dụ dỗ đàn ông ở bên ngoài? Anh không cảm thấy điều này rất buồn cười sao?” Câu cuối cùng này, thực sự không cần quá tàn nhãn! Gần như ngay lập tức, người đàn ông đang tức giận kia giống như bị người ta tát vào mặt, toàn bộ khuôn mặt của anh đều trở nên xanh mét. Đối phó với một người đàn ông thối tha như vậy, quả thật cần phải như vậy, nếu không thì, anh ta sẽ không bao giờ biết bản thân là ai, chứ đừng nói là nhớ rằng anh ta đã không có bất kì quan hệ gì với cô. Bầu không khí trong văn phòng cuối cùng cũng an tĩnh trở lại. Lúc này, trong phòng làm việc dày đặc khói thuốc súng, tất cả âm thanh đều tạm thời ngừng lại, im lặng đến mức một mũi kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, khiến cho người ta sợ hãi. Mộc Vân không khỏi siết chặt ngón tay của mình. “Cút!” “Cái gì?” Mộc Vân đột nhiên nhướng mi, hoài nghỉ bản thân có phải là nghe lầm hay không? Nhưng rất rõ ràng, cô không có nghe nhầm. Bởi vì lúc này, người đàn ông đã bấm điện thoại ở trên bàn: “Gọi nhân viên bảo vệ lên đây, ngay lập tức cho tôi!” Anh hoàn toàn thay đối sang một biểu cảm khác, rõ ràng vừa nãy còn có thể nhìn ra được sự tức giận, hung dữ, thậm chí là sát khí của anh. Nhưng bây giờ, không biết tại sao? Sau khi bị Mộc Vân mắng một trận, sau khi anh hồi phục lại, ngoại trừ sự thờ ơ, thì trên khuôn mặt đó không nhìn ra được gì khác nữa. Mộc Vân: …” Lòng như lửa đốt, đang định tiến tới tranh luận với người đàn ông này. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài xông vào: “Không ổn rồi, chủ tịch, hai cậu chủ ở sân bay không nhìn thấy nữa!” “Cậu nói cái gì?!” Lời này vừa nói ra, lập tức, ở trong lòng làm việc bất luận là Mộc Vân hay Diệp Sâm, đều nhìn chằm chảm về hướng người này, vẻ mặt đều mất đi sự bình tĩnh. Người này chính là vệ sĩ được Diệp Sâm cử đi đưa hai đứa con trai lên máy bay cách đây không lâu. “Thực sự xin lỗi chủ tịch, là chúng tôi không trông coi tốt hai cậu chủ, nhưng mà… nhưng mà hai cậu chủ quá thông minh, sau khi vừa tới sân bay, chúng tôi đã bị… Bị hai cậu chủ bỏ mặc rồi”