Chương 236 “Mẹ ơi, mẹ có nhận được thông tin vé máy bay không? Con là Mặc Hi, mẹ nghe con nói, con vừa cùng với Diệp Minh Thành đặt bốn vé máy bay cho bốn người chúng ta, chúng ta trở về Clear Lake, mặc kệ ba” “Khụ khụ khụ khu…” Mộc Vân nhận được, vừa chấn động và kinh ngạc, lập tức lại ho một trận dữ dội Diệp Sâm: ”..” Chân đạp phanh gấp, cuối cùng, người đàn ông vốn vì con trai thất lạc mà tâm tình buồn bực đến cực điểm, đã dừng xe giữa đường. “Xuống xe ngay cho tôi!” “Hả?”Mộc Vân lập tức lại lộ ra ánh mắt nhỏ đáng thương. “Đừng, tôi sẽ không ho nữa, tôi vừa nãy chính là sặc một chút gió lạnh, tôi đảm bảo với anh, tôi…..” : “Đừng để cho tôi nói lần thứ hai!” Người đàn ông này từng chữ từng câu, tựa như là hận không thể cần chết Mộc Vân! Mộc Vân im lặng Được thôi, vậy thì cô sẽ cút đi Ngay sau đó, cô xuống xe một cách nhanh gọn không dấu vết, kết quả, vừa đóng cửa, người đàn ông khốn kiếp này cũng lập tức nhấn ga, chiếc xe lao đi như tên lửa. Chết tiệt! Mộc Vân nhìn thấy, liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi. “Alo? Mặc Hi?” “Mẹ, vâng, là con Mặc Hi đây, mẹ nhận được tin nhắn của con rồi chứ?” Mặc Hi đã dùng máy tính bảng đăng nhập vào phần mềm hacker của mình để liên hệ với mẹ, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của mẹ, hai anh em nhất thời vô cùng vui mừng. Nhưng, trước sự ngạc nhiên của bọn họ, sau khi mẹ nghe thấy giọng nói của bọn họ, lại không vui giống như bọn họ nghĩ. “Mặc Hi, sao các con có thể làm được điều này? Các con có biết điều này sẽ khiến cho mẹ và bố các con lo lắng không? Tất cả mọi chuyện trong tay bố còn đều dừng lại hết, chỉ vì đi tìm các con” “Nhưng mà mẹ ơi, chúng con đều là vì muốn giúp mẹ” Hai bé nghe thấy lời này của mẹ, khuôn mặt tròn trịa của chúng lập tức trở lên tủi thân. Mộc Vân: “…” Quên đi, lúc này vẫn là không nói với bọn trẻ trước, đợi gặp được người rồi nói sau. Vì vậy, Mộc Vân đã hỏi kỹ càng hai cậu bé, sau khi chắc chắn rằng họ đang ở một khách sạn gần sân bay, cô nhanh chóng bắt một taxi. Sau đó vội vàng đi đến. Bọn nhóc đã biết làm như vậy, thực sự khiến cho cô vừa cảm động vừa kinh ngạc. Cảm động, đương nhiên là con trai vẫn nhớ đến mình, bất luận khi nào đều muốn bảo vệ mẹ, vì mẹ mà giúp đỡ. Còn kinh ngạc? Đó là bởi vì bọn trẻ đã vì cô mà đến ý tưởng như vậy đều có thể nghĩ ra. Điều này thật sự quá táo bạo, cũng quá nguy hiểm!