Chương
Lúc này, Sở Bách Hà cũng hơi ngây ra, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, từ trước đến giờ cô ta luôn là người năng nổ nhất, nhưng lúc này cô ta cũng trầm mặc.
“Chủ tịch Tư Đồ, anh có ý gì?” Tô Khiết ngước mắt nhìn anh ta, lúc này ánh mắt cô lạnh như băng, không có chút độ ấm.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy khá phức tạp, lúc trước chúng tôi…” Tư Đồ Không thận trọng tìm lý do, anh ta biết Tô Khiết không phải người phụ nữ bình thường, không dễ dàng lừa gạt, anh ta càng biết Tô Khiết là người bạn duy nhất của Liểu Ảnh, hơn nữa còn là người bạn Liễu Ảnh cực kỳ coi trọng.
Lần trước ở yến hội nhà họ Đường, Liễu Ảnh thậm chí vì Tô Khiết mà còn cầm ly rượu đổ lên đầu Nguyễn Hạo thần.
“Lúc trước chúng tôi có chuyện hiểu lầm, nhưng bây giờ không như vậy nữa.” Tư Đồ Không vẫn luôn lo lắng, cuối cùng vẫn không nói hợp đồng giữa anh ta và Liễu Ảnh ra, bởi vì cái hợp đồng kia thật sự không tốt, anh ta biết nếu mình nói ra thì chẳng những chọc giận Tô Khiết mà chỉ sợ còn khiến Bùi Vũ Ninh khinh bỉ mình.
Hiện tại anh ta rất hối hận, rốt cuộc lúc ấy mình nghĩ như thế nào mà lại làm ra chuyện như vậy.
Tuy nhiên năm đó anh không có tình cảm với Liễu Ảnh như bây giờ, lúc ấy anh chỉ nghĩ muốn trả thù, cho nên anh nghĩ cách muốn cô khó xử, làm cho cô đau khổ.
Phải, lúc ấy anh thành công, thành công làm cho cô khó xử, làm cho cô đau khổ.
Nhưng chuyện đã cách năm năm, cô từ đau khổ đến lạnh nhạt chấp nhận, đến bây giờ là hoàn toàn không quan tâm, tới cuối cùng, người đau khổ lại biến thành anh.
“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm gì có thể làm cho anh trói buộc một người phụ nữ ở bên cạnh mình năm năm không danh không phận?” Trước giờ Bùi Vũ Ninh đều ngây ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng lúc này cô lại nghe hiểu ý tứ của Tư Đồ Không.
Là một người phụ nữ, Bùi Vũ Ninh cảm thấy chuyện này thật sự không thể nhịn được.
Lúc này, bùi Vũ Ninh dùng từ trói buộc, bỗng chốc khiến chuyện này trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Đương nhiên, lúc này Bùi Vũ Ninh vẫn chưa biết việc Tư Đồ Không làm, nếu Bùi Vũ Ninh mà biết thì tuyệt đối không còn thái độ ôn hòa như vậy.
Bình thường nhìn Bùi Vũ Ninh luôn ôn nhu, làm việc bình tĩnh, nhưng cũng có tính cách nóng nảy.
Tô Khiết nghe được lời nói của Bùi Ninh Ninh, con ngươi rõ ràng u ám hơn, cô cảm thấy Bùi Vũ Ninh dùng từ rất chính xác.
Lần trước cô thử thăm dò quan hệ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, Liễu Ảnh tránh đi chứ không trả lời, hơn nữa lúc ấy cô phát hiện vẻ mặt của Liểu Ảnh cực kỳ thanh thản, có phần khó xử, có phần giãu dụa, cho nên chứng tỏ Liễu Ảnh tuyệt đối không cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Tư Đồ Không.
Khóe môi Tư Đồ Không giật giật, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, anh ta cũng thừa nhận từ trói buộc của Bùi Vũ Ninh.
“Tư Đồ Không, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy…” Bùi Vũ Ninh thấy Tư Đồ Không trầm mặc không nói thì tự hiểu mình đã đoán được chân tướng, ánh mắt Bùi Vũ Ninh nhìn Tư Đồ Không lập tức thay đổi.
“Tư Đồ Không, người như anh nên cô độc cả đời, cô độc sống nốt quảng đời còn lại.” Bùi Vũ Ninh lạnh lùng nói thẳng, sau đó còn lùi bước cách xa Tư Đồ Không.
Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, không nói thêm gì mà cất bước rời đi, cô không có khả năng chỉ trích Tư Đồ Không giống như Bùi Vũ Ninh, dù sao cô và Tư Đồ Không cũng không thân thiết, hơn nữa hiện tại cô vẫn chưa biết rốt cuộc giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh đã xảy ra chuyện gì.