Chương
“thằng ba…” Cậu hai Trác gọi một tiếng, sau đó vỗ vai Nguyễn Hạo thần, không nói thêm gì, nhưng anh ta rót đầy ly rượu cũng đủ chứng minh thái độ của mình.
cậu bảy còn nhỏ tuổi, sức khỏe lại không tốt, không thể uống rượu: “Anh ba, em không thể uống rượu, các anh cứ uống rượu, còn em uống nước, các anh uống một ly, em uống một chai được không?”
“Mọi người làm gì vậy?” Nguyễn Hạo thần không nhịn được hỏi một câu, tối nay mấy người này xảy ra chuyện gì vậy, hoàn toàn không đúng lắm.
Tào Du thì thôi đi, từ trước đến nay Tào Du thích ồn ào nhất, nhưng Tịch Xuyên vốn uống nhiều rượu, nhưng sau khi Tịch Xuyên có người yêu thì không chạm đến rượu.
Anh hai là bác sĩ, bình thường bọn họ tụ tập cũng không uống rượu.
Nhưng tối hôm nay cả đám giống như bất chấp tất cả chuốc say bản thân!!
“thằng ba, trong cuộc sống sẽ gặp những chuyện bất ngờ, cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải bình tĩnh xử lý…” Cậu hai Trác luôn chín chắn, anh ta suy nghĩ, sau đó không nhịn được khuyên một câu.
Dù sao mượn rượu giải sầu không phải là cách, khi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách giải quyết.
“Anh hai, anh biết rồi sao?” Nguyễn Hạo thần nghe cậu hai Trác nói thì ngây người, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc, anh chỉ vừa biết chuyện này, sao anh hai biết được?
Bọn họ nghe cậu ba Nguyễn nói thì lập tức nhìn nhau một chút, xem ra chuyện này là thật.
Mấy người nhìn Nguyễn Hạo thần, trong ánh mắt kia có chút phức tạp, đương nhiên nhiều nhất vẫn là đồng tình.
“Mọi người cũng đã biết.” Nguyễn Hạo thần nhìn ánh mắt của mọi người thì nhíu mày lại, cho dù mọi người đã biết cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn anh chứ?
Đồng tình? Đồng tình với chuyện hiện tại anh mới biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ sao?
Nếu nói như vậy, bọn họ đồng tình cũng đúng.bg-ssp-{height:px}
“Sao mọi người biết được?” Nguyễn Hạo thần thấy mọi người im lặng không nói thì coi như ngầm đồng ý, nhưng Nguyễn Hạo thần không biết vì sao bọn họ biết được?
“Vừa rồi em có gọi điện thoại cho anh cả…” Cậu năm Tào nhìn Nguyễn Hạo thần, thử mở miệng nói.
“Anh cả nói cho mọi người biết? Tốc độ của anh cả thật là nhanh.” Nguyễn Hạo thần lại hiểu lầm ý của cậu năm Tào, anh tưởng Đường Lăng nói chuyện hai bé cưng cho mọi người biết.
Trước kia Đường Lăng vẫn luôn giấu anh, lúc này anh ta lại cho mọi người biết sao?
Anh còn chưa tìm Đường Lăng tính sổ chuyện này đâu.
Mấy người nghe Nguyễn Hạo thần nói, lại nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Hạo thần có chút khó coi thì càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
“Anh ba, anh đừng quá đau lòng.” Tịch Xuyên lại thở dài, tuy rằng anh ta biết lúc này nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói: “Anh ba, chuyện gì cũng có cách giải quyết.”
“Đúng, anh tư nói rất đúng, anh ba đừng đau lòng, anh phải nghĩ cách theo đuổi, với năng lực của anh ba thì muốn theo đuổi chị dâu một lần nữa cũng không phải không thể được.” Cậu năm Tào cũng liên tục khuyên nhủ một câu.
“Khoan đã, mọi người đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?” Cậu ba Nguyễn hoàn toàn mờ mịt, chuyện gì thế này?
“Anh ba, bọn em biết chị dâu vứt bỏ anh, trong lòng anh khó chịu, cho nên anh mới gọi bọn em đi uống rượu, anh ba…” cậu bảy nhỏ tuổi nhất, trong lòng không kiềm chế được.
“Ai nói với mọi người là tôi bị vứt bỏ?” Nguyễn Hạo thần chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó nhìn bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn đồ ngốc.