Chương
Những tưởng mong ước ấy đã sắp thành hiện thực, không ngờ ngay lúc quan trọng lại có chuyện không mong muốn.
Nếu không phải vì suy nghĩ cho danh tiếng của cô, không muốn khiến cô bị người ta nói ra nói vào thì anh thật sự rất muốn cứ thế ôm cô ra khỏi sân bay.
Nếu lúc trước ông bà cụ Nguyễn không tổ chức họp phóng viên công bố chuyện đính hôn thì Nguyễn Hạo thần sẽ làm như vậy.
Nhưng bây giờ anh phải nhịn thôi, Nguyễn Hạo thần cũng hiểu rõ rằng con đường rước vợ về nhà của mình đầy thử thách chông gai, dù Tô Khiết không tức giận thì chắc hiện giờ người nhà họ Đường cũng đang rất chướng mắt anh rồi.
Huống chi còn hai bé nữa, đặc biệt là Đường Minh Hạo, cậu bé mà trông thấy tin tức do ông cụ Nguyễn công bố thì chắc hẳn sẽ giận anh lắm.
Vốn anh và Đường Minh Hạo đã không thể chung sống hòa bình rồi, cậu bé vốn đã không ưng anh, bây giờ lại thêm chuyện này nữa chắc chắc sẽ càng chướng mắt anh hơn nữa.
Lúc này trong nhà họ Đường mọi người đang xem tivi, cụ thể là đang xem tin tức trực tiếp.
“Này, bộ ông bà cụ nhà họ Đường không thể ở yên một lúc được à? Sao lại gây thêm chuyện này nữa vậy?” Phạm My tức đến nỗi muốn chửi to cho hả dạ, nhưng sự tu dưỡng thường ngày đã khiến bà kiềm lại.
“Hạo thần với Tô Khiết tụi nó yêu thương nhau như vậy, hai đứa còn có cả con trai con gái nữa, sao Hạo thần có thể cưới cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành kia được?” Phượng My tức giân nói.
“Chắc trước đó Hạo thần cũng không biết chuyện này đâu, chắc chắn là ông bà cụ Nguyễn gạt thằng bé quyết định, giống lần trước với nhà họ Cổ vậy.” Ông cụ Đường vốn có tiếng tốt bụng nay cũng phải lắc đầu ngán ngẩm: “Hai người kia đúng là kỳ cục.”
“Đúng, đúng vậy, chắc chắn là Hạo thần không biết chuyện này, người thằng bé thích là Khiết nhà chúng ta, nếu Hạo thần mà biết thì chắc chắn sẽ không chấp nhận, nhất định là ông bà cụ nhà họ Nguyễn gạt thằng bé.” Phương My nghe ông cụ Đương nói vậy thì liên tục gật gù.
“Các người đừng có nói tốt cho Nguyễn Hạo thần làm gì, chuyện này là do người nhà họ Nguyễn bọn họ làm, chắc gì thằng bé đó không biết? Có khi người ta thấy sang bắt quang làm họ, muốn làm thân với Quỷ Vực Chi Thành thì sao?” Bà cụ Đường tức muốn nổ phổi, ông bà cụ Nguyễn hết lần này tới lần khác làm mấy chuyện như vậy, thật là khó lòng nhẫn nhịn mà. Vốn bà cũng khá hài lòng về Nguyễn Hạo thần, thêm chuyện hai đứa nhỏ nữa nên bà cũng đồng ý Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết ở bên nhau.bg-ssp-{height:px}
Nhưng trong tình huống này sao bà có thể yên tâm mà gả Tô Khiết cho cậu được chứ? Dù đó là ý của ông bà cụ Nguyễn thì lý do cũng là vì Nguyễn Hạo thần không xử lý tốt chuyện này.
Khiến Tô Khiết phải chịu ấm ức chính là lỗi của Nguyễn Hạo thần.
“Nhà họ Nguyễn bọn họ đính hôn, vậy nhà chúng ta cũng đính hôn đi, Tô Khiết nhà chúng ta giỏi giang như vậy biết bao người tuổi trẻ tài cao tranh nhau muốn cưới, cái cậu tên Viên Quân Doanh kia không phải rất thích Tô Khiết hay sao? Hay chúng ta cứ đính hôn với nhà họ Viên cho rồi.” Bà cụ Đường thật sự đang rất tức giận, thoáng chốc chỉ nghĩ đến việc muốn lấy lại mặt mũi cho Tô Khiết, không thể để cô chịu ấm ức được.
Phượng My nghe bà cụ Đường nói vậy thì kinh ngạc mở to mắt, Viên Quân Doanh đúng là thích Tô Khiết thật, nhưng Tô khiết lại không thích anh ta, cô đã thẳng thắn từ chối Viên Quân Doanh rồi.
Chưa nói đến nếu trong lúc này mà nhà họ Đường còn đính hôn với nhà họ Viên nữa thì mọi chuyện thật sự sẽ rất rối ren.
Chẳng nhẽ lại tách hai đứa bé ra thật sao?
“Bà nó đừng giận, bình tĩnh, bình tĩnh một chút.” Ông cụ Đường trông thấy dáng vẻ tức tối của bà thì ngồi bên cạnh nhẹ giọng an ủi: “Tức giận không tốt cho sức khỏe.”
“Sao mà bình tĩnh được, ông muốn tôi phải bình tĩnh thế nào được? Nếu Nguyễn Hạo thần không phải ba của hai đứa nhỏ thì tôi đã gạch cậu ta khỏi danh sách ứng tuyển từ lâu rồi, nếu cậu ta không phải ba của hai đứa nhỏ thì làm gì có cửa mà đòi cưới Tô Khiết nhà mình? Chỉ riêng tình trạng trong nhà họ Nguyễn bọn họ thôi là tôi đã không muốn gả Tô Khiết đi rồi!” Tính bà cụ Đường vốn nóng nảy, lúc này bà tức đến nỗi muốn đập bàn.