CHƯƠNG
Nếu sớm cho ông cụ Nguyễn cùng bà cụ Nguyễn biết chuyện hai đứa nhỏ, nói không chừng sẽ không định hôn sự với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
“Nhưng hai người họ biết cháu mà.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, bất ngờ thốt lên một câu như vậy.
Nghe Đường Vũ Kỳ nói, mọi người đồng loạt nhìn cô bé với vẻ mặt kinh ngạc.
“Vũ Kỳ, cháu nói gì? Bọn họ biết cháu? Sao bọn họ lại biết cháu chứ? Cháu có nhầm không?” Bà cụ Đường bán tín bán nghi, bà cảm thấy Vũ Kỳ đã lầm lẫn, dù sao Vũ Kỳ vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi mà thôi.
“Cháu không có lầm, lần trước khi đến công ty của papa, cháu đã gặp hai người họ.” Đường Vũ Kỳ cực kỳ nghiêm túc, nói rất rành mạch.
“Hai bên đã gặp mặt? Vậy bọn họ có biết cháu là ai không? Có lẽ bọn họ không biết thân phận của cháu chăng?” Bà cụ Đường lại một lần nữa nhịn không được mà hỏi.
“Bọn họ biết thân phận của cháu mà, khi đó cháu đó nói mama của cháu là Tô Khiết, papa là Nguyễn Hạo thần, hơn nữa t lúc ấy cháu còn gọi điện thoại cho papa ngay trước mặt họ, họ còn còn ôm cháu khóc, khẳng định là phải đi giám định ruột thịt nữa.” Đường Vũ Kỳ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cô nhóc thực sự rất thông minh, nói chuyện rất rõ ràng, rành mạch.
“Nói vậy tức là bọn họ thật sự biết rồi, giám định ruột thịt cũng đã làm rồi nên khẳng định là chuyện gì cũng biết nhưng tại sao đã biết thân phận của Vũ Kỳ mà họ vẫn không có động tĩnh gì chứ?” Phạm My khẽ nhíu mày, nghĩ không ra.
“Vũ Kỳ, cháu nhìn thấy bọn họ ở trong công ty khi nào?” Nghe thấy Phạm My nói vậy, bà cụ Đường cuống quýt hỏi, sở dĩ bà cụ Đường hỏi như vậy chắc chắn là có nguyên do.
“Khá lâu rồi, chừng mấy ngày rồi ạ.” Đường Vũ Kỳ suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời.bg-ssp-{height:px}
“Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn biết rồi, nhưng lại không hề có động tĩnh gì, hôm nay lại còn giấu diếm Nguyễn Hạo thần, định ra hôn sự cho Nguyễn Hạo thần và công chúa Quỷ Vực Chi Thành, rốt cuộc bọn họ có ý gì?” Lúc này, lông mày bà cụ Đường nhíu chặt lại, bà thật không nghĩ ra tại sao ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại làm như thế.
Với sự hiểu biết của bà về ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn thì sau khi biết chuyện của Vũ Kỳ hai người đó không nên an tĩnh như vậy, hơn nữa bọn họ biết rõ Khiết Khiết và Nguyễn Hạo thần cũng đã có con rồi, sao còn có thể định hôn sự cho Nguyễn Hạo thần và công chúa Quỷ Vực Chi Thành chứ, chẳng phải đang muốn bất chấp chia rẽ người một nhà này hay sao?
Dù ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn có ý kiến gì với Khiết Khiết, vậy cũng phải nghĩ cho đứa bé chứ, cũng không thể để đám trẻ nhỏ như vậy mà đã phải chia tách với ba mẹ mình.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, đều không để ý đến chuyện Đường Vũ Kỳ và Nguyễn Hạo thần đã nhận nhau, cũng không hề hỏi việc này, đương nhiên cũng không có ai biết chuyện Đường Minh Hạo và Nguyễn Hạo thần cũng đã nhận nhau rồi.
“Vũ Kỳ, bọn họ đã biết chuyện Minh Hạo chưa?” Ông cụ Đường là người hiểu biết, ông liếc nhìn Đường Vũ Kỳ, thấp giọng hỏi, có lẽ ông cụ Đường đã đoán được nguyên nhân rồi.
“Bọn họ chưa biết, khi đó anh Hai và ba còn chưa nhận nhau, ba cũng không biết chuyện anh Hai, nên chắc bọn họ sẽ không biết.” Đường Vũ Kỳ không hề nghĩ ngợi mà trả lời vấn đề này hết sức chắc chắn.
“Cái này khó trách.” Ông cụ Đường chưa từng khoan dung rộng lượng khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn thật là quá đáng.
“Khó trách cái gì?” Bà cụ Đường nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần, bất giác hỏi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười lạnh trào phúng trên mặt ông cụ Đường, bà lập tức hiểu ra.