CHƯƠNG
“Lợi hại hơn cậu.” Đường Minh Hạo hiểu suy nghĩ trong lòng em mình, nhưng cậu bé không thể lừa gạt em mình, cậu bé muốn ăn ngay nói thật.
“Vậy ba và cậu cộng lại thì sao? Cũng không bằng bọn họ ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rõ ràng có chút lo lắng, cô bé vẫn luôn cảm giác ba mình lợi hại, cậu mình cũng lợi hại, chẳng lẽ ba và cậu cộng lại vẫn không đối phó được người kia à?”
“Ba cộng với cậu so ra vẫn kém.” Đường Minh Hạo âm thầm thở dài một hơi, cậu bé cũng nhận ra em gái nhà mình đang lo, nhưng sự thật là sự thật, Quỷ Vực Chi Thành thực sự rất mạnh.
Cho dù ba và cậu liên hợp với nhau cũng không phải là đối thủ của Quỷ Vực Chi Thành.
“Cho nên, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành kia liền cậy thế mà ép ba cưới cô ấy?” Gương mặt nhỏ của Đường Vũ Kỳ lập tức trở nên u sầu, rõ ràng có chút mất mát: “Ba và cậu đều không đối phó được với bọn họ, thế chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mọi người trong sảnh lớn không ai lên tiếng, bây giờ bọn họ cũng không biết nên làm gì, bọn họ cũng chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
“Vì sao công chúa của Quỷ Vực Chi Thành kia lại không nói lý lẽ như vậy? Cô ấy là công chúa thì ngon à?” Miệng nhỏ của Đường Vũ Kỳ nhếch lên, không phục lắm, nhưng giọng nói của cô bé lại càng ngày càng nhỏ, khả năng chính cô bé cũng tự hiểu, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thật sự rất đáng gờm.
Khéo môi Phạm My không nhịn được giật giật, lời này của Đường Vũ Kỳ là thật, Quỷ Vực Chi Thành quá mạnh, cho nên công chúa của Quỷ Vực Chi Thành không tầm thường.
Bằng không, bọn họ cũng không cần lo lắng như vậy.
“Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành không phải rất lợi hại sao? Không phải nói thành chủ là người tốt ạ? Ông ấy cũng mặc kệ vị công chúa kia sao?” Đường Vũ Kỳ hơi nhíu mày lại, vẻ mặt buồn rầu, suy nghĩ của trẻ con tương đối ngây thơ.bg-ssp-{height:px}
“Vị thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành kia là người bao che nhất, cho nên ông ấy nhất định sẽ bảo vệ cho vị công chúa kia.” Lúc trước Đường Minh Hạo có nghe Mộ Dương Tri nói vị thành chủ này là người đặc biệt bao che khuyết điểm.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ ba thật phải cưới vị công chúa kia sao?” Đường Vũ Kỳ lo phát khóc rồi: “Em không muốn ba cưới công chúa, em muốn ba cưới mẹ, em muốn ở cùng với ba, muốn cả nhà chúng ta ở cùng nhau cơ!”
Đây chính là nguyện vọng lớn nhất từ trước tới nay của Đường Vũ Kỳ. Trước kia cô bé không có ba nên không dám hi vọng xa với, bây giờ tìm được ba rồi, đương nhiên muốn người một nhà phải ở cùng nhau.
“Cục cưng yên tâm, ba sẽ không lấy công chúa, ba chỉ cưới mẹ, một nhà chúng ta sẽ ở cùng nhau.” Nguyễn Hạo thần đúng lúc đi vào phòng thì nghe được giọng nói như sắp khóc của con gái mình, liền lập tức đến an ủi.
“Ba ơi, cuối cùng ba cũng tới rồi.” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng chuyển tầm mắt, thấy là Nguyễn Hạo thần thì chạy nhào vào trong ngực anh.
Nguyễn Hạo thần vội vàng ngồi xổm xuống, bế cô bé lên.
Đường Minh Hạo đứng tại chỗ không động, cũng không có biểu thị gì, thậm chí còn không có gọi.
“Sao thế? Ngủ một là quên ba rồi?” Nguyễn Hạo thần bế Đường Vũ Kỳ đi tới trước mặt Đường Minh Hạo, Dương Minh Hạo biết trong lòng Đường Minh Hạo vẫn còn khúc mắc, anh cũng không hi vọng xa với cậu bé co thể lập tức hòa hợp với mình, có điều lạnh nhạt thế này có vẻ không tốt lắm.
“Đương nhiên biết, con còn biết ba và công chúa của Quỷ Vực Chi Thành đính hôn, sẽ trở thành phò mã của Quỷ Vực Chi Thành.” Đường Minh Hạo thấy Nguyễn Hạo thần bế Đường Vũ Kỳ trong lòng, tròng mắt cậu bé có chút lấp lóe, sau đó liếc mắt qua chỗ khác, bày ra dáng vẻ không quan tâm đ ến Nguyễn Hạo thần.