Chương 2682 Các bình luận tiếp theo đều nói Đường Minh Hạo đáng yêu như thế nào. “Cậu của đứa trẻ là ai vậy?” Trong phần bình luận bỗng xuất hiện một câu hỏi như vậy. “Đúng vậy, cậu của đứa trẻ là ai thế?” “Cùng một câu hỏi, cậu của đứa trẻ là ai thế?” Tiếp theo là phần lớn hỏi về cậu của đứa trẻ… “Muốn biết người cậu kia là ai, không phải trước tiên nên biết ba mẹ của đứa trẻ kia là ai à?” “Ừ nhỉ, ba mẹ của cậu đứa trẻ kia là ai vậy?” “Cùng một câu hỏi, ba mẹ đứa trẻ là ai vậy?” Sau đó, lại là một loạt bình luận về ba và mẹ của đứa trẻ kia là ai. Nhưng dù có hỏi bao nhiêu thì cũng không ai trả lời được những câu hỏi này, lúc trước Đường Minh Hạo nói cậu đang chảy dòng máu của nhà họ Nguyễn, nhưng lúc đó vẫn chưa phát sóng trực tiếp vì có nhân viên bảo vệ đang theo dõi, mấy phóng viên thậm chí còn không có cơ hội để chụp ảnh, chứ nói chi về chuyện thân phận của Đường Minh Hạo. Thế nhưng, sau khi phát sóng trực tiếp, ngược lại có nhắc đến Diêm Môn, còn nhắc đến thân phận của cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo. Tuy nhiên, chủ nhân của Diêm Môn rất bí ẩn, không ai biết thân phận thật sự của người đứng sau Diêm Môn, nên dù biết đứa trẻ là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn nhưng vẫn không biết ba của đứa trẻ là ai. Hơn nữa lúc cậu bé vừa mời người đến giúp, cũng không nhờ ba giúp mà là nhờ cậu của mình, cho nên chuyện này càng kỳ lạ hơn. “Tôi nghĩ người cậu này chắc là muốn lừa đứa trẻ kia rồi. Có khả năng người cậu không hiểu tình huống nên mới đùa giỡn một chút thôi. Tôi nghĩ người cậu kia không thể mời được Cổ Vũ đến.” “Đồng ý với bên trên, người cậu kia không thể mời Cổ Vũ đến được.” Hầu như mọi người đều bình luận rằng không tin người cậu kia có thể mời được Cổ Vũ đến. “Lỡ như mời được thì sao. Dù sao cũng không ai biết người cậu kia là ai mà?” Một vài người yếu ớt đưa ra ý kiến khác nhau. Sau đó, câu chuyện quay trở lại việc người cậu là ai? “Thân phận của người cậu kia quả thật là điểm mấu chốt, rốt cuộc người cậu kia là ai?” “Người cậu kia là ai?” “Người cậu kia là ai?” Sau đó là một loạt bình luận hỏi người cậu kia là ai, trong chốc lát, sự chú ý của mọi người dành cho người cậu đã vượt xa câu hỏi có thể mời được Cổ Vũ đến hay không. “Tôi nghĩ người cậu kia nhất định không đơn giản, mọi người có cho rằng anh ta là ông chủ lớn nào không? Nếu không, đứa trẻ kia cũng sẽ không nhờ cậu mình giúp.” “Đứa trẻ kia là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn. Cậu bé không nhờ cha mình giúp đỡ, mà lại nhờ cậu mình đến giúp, cho nên người cậu kia có khả năng mạnh hơn người đứng sau Diêm Môn.” “Lỡ như người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn thì sao? Cậu của đứa trẻ kia là chủ nhân của Diêm Môn, đứa trẻ kia cũng được xem như cậu chủ nhỏ của Diêm Môn rồi.” “Người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn?” “Người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn?” “Người cậu kia là chủ nhân của Diêm Môn!!” Mặc dù tiếp theo là vấn đề người cậu là chủ nhân của Diêm Môn, nhưng đã chuyển dần từ câu hỏi sang câu khẳng định, ý nghĩa của các dấu câu cũng đã thay đổi hẳn, đồng nghĩa với việc suy nghĩ của mọi người cũng đã thay đổi.