Chương 2859 Khoảnh khắc đó, Trác Thanh đối với Trác Hiểu Lam thật sự là hoàn toàn thất vọng, Trác Thanh chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lòng, chị gái ruột của anh ta lại một lần nữa làm tổn thương người con gái mà anh ta yêu sâu sắc. Chị gái của anh ta đã tổn hại tới người con gái mà anh ta yêu sâu sắc, chị gái ruột của anh ta sao lại ra tay được chứ? Nghe thấy lời của Trác Thanh, Đường Lăng rõ ràng sững ra, khi anh ta lần nữa nhìn sang Trác Hiểu Lam, đôi mắt lạnh lùng không mang bất kỳ cảm xúc nào, người phụ nữ này chính là một con rắn độc, thật là quá ác rồi. “Nói đi, chị đã làm gì với cô ấy?” Trác Thanh lúc này đã hoàn toàn thất vọng về Trác Hiểu Lam, cho nên giọng nói của anh ta lúc này lạnh tới cực điểm, đã không có bất kỳ tình cảm nào nữa, chị gái như này khiến anh ta không biết còn thể có tình cảm như nào nữa. Trác Thanh hỏi lời này là muốn Trác Hiểu Lam chủ động nói ra, tránh để anh ta kiểm tra lại, dù sao anh ta quá rõ năng lực của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam động tay chân chắc chắn không phải dễ dàng kiểm tra ra như vậy. Trác Thanh đối với năng lực của mình vẫn là có lòng tin, anh ta tin mình có thể kiểm tra ra được, nhưng như thế chắc chắn cũng sẽ lãng phí một chút thời gian, Trác Thanh hy vọng có thể nhanh chóng biết được nguyên nhân, sau đó nhanh chóng nghĩ cách cứu Viên Ngữ, anh ta chỉ hy vọng còn có thể kịp. “Không cần, em không cứu được cô ta đâu.” Trác Hiểu Lam không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Trác Thanh, cô ta của lúc này vẫn mang vẻ thản nhiên, giọng điệu càng thản nhiên, vẫn là cái dáng vẻ chuyện này không có liên quan gì tới cô ta. Cho dù là chuyện của Viên Ngữ bại lộ, cô ta vẫn không có chút áy náy hổ thẹn, thậm chí ngay cả một chút ý tứ nhận sai cũng không có, thậm chí vẫn lạnh lùng. Sự lạnh lùng của Trác Hiểu Lam lúc này càng làm nổi bật sự vô tình của cô ta. “Trác Hiểu Lam, chị còn có lương tri nữa không hả?” Trác Thanh nhìn Trác Hiểu Lam, vẻ mặt khó tin, nếu không phải là nhìn tận mắt, anh ta thật sự không dám tin sau khi Trác Hiểu Lam làm ra loại chuyện độc ác như này vậy mà còn có thể điềm nhiên như thế. Đối với sự chỉ trách của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam không có biểu hiện ra sự khác thường quá lớn, khóe môi của cô ta ngược lại khẽ nhếch lên lộ ra ý cười khẽ: “Chị sao lại không có lương tri chứ, chị là bác sĩ, chị đã từng cứu rất nhiều người.” Trác Hiểu Lam mặc kệ vào lúc nào cũng sẽ không cảm thấy mình sai, cô ta chỉ cảm thấy mình có công, cô ta đã cứu rất rất nhiều người, nếu như không có cô ta, những người đó khả năng đều sẽ chết. Trong đó bao gồm ba của Viên Ngữ, nếu không có cô ta, ba của Viên Ngữ lúc đó nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được ba tháng nữa, là cô ta đã cứu ba của Viên Ngữ, cho nên Viên Ngữ vì cô ta làm một vài chuyện cũng hoàn toàn là nên. Trác Hiểu Lam không cảm thấy điều này có vấn đề gì, Trác Hiểu Lam thậm chí cảm thấy đây chính là chuyện đương nhiên!!! “Trác Hiểu Lam, chị chính là một kẻ thần kinh.” Trác Thanh trực tiếp bị lời của Trác Hiểu Lam làm cho sửng sốt, Trác Hiểu Lam chính là một kẻ điên, cô ta đã điên rồi. Trác Thanh bây giờ đã không đem bất kỳ hy vọng nào ký thác ở trên người Trác Hiểu Lam nữa, anh ta bây giờ bắt buộc phải tự mình kiểm tra, cho dù sẽ chậm trễ một chút thời gian. Tất cả mọi chuyện tiếp theo bắt buộc đều do bản thân anh ta tới làm, bây giờ cho dù Trác Hiểu Lam nói cho anh ta nguyên nhân, anh ta đều không dám tin rồi. “Tôi lập tức chuyển viện cho Viên Ngữ, chuyển tới bệnh viện của nhà họ Trác chúng tôi, thiết bị của bên chúng tôi tiên tiến hơn bên này, sau đó tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện cho Viên Ngữ.” Trác Thanh không có để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, anh ta cũng không muốn để ý tới Trác Hiểu Lam nữa, lời này Trác Thanh là nói với Tô Khiết.