Chương 2890 “Ha ha, người phụ nữ điên này còn chưa từ bỏ ý định, bà chủ của chúng tôi đã gỡ bom rồi, làm sao nổ được chứ.” Cố Ngũ nghe nói bom sẽ không tạc thì hoàn toàn thả lỏng, khôi phục dáng vẻ nói nhiều: “Cố Ngũ này chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng nếu bây giờ người phụ nữ điên này ở đây, tôi sẽ đánh cô ta một trận.” Cố Ngũ hoàn toàn tin tưởng lời Tô Khiết nói, anh ta không nghĩ lại xem Tô Khiết đã gỡ bom thế nào. Tô Khiết hơi nghiêng người, đưa lưng về phía máy giám sát, sau đó nhỏ giọng nói hai chữ với Cố Ngũ: “Đi mau.” Cố Ngũ hơi giật mình, không phải bom đã được gỡ ra sao? Vì sao lại vội vàng rời đi? Bà chủ có ý gì? Cố Ngũ có chút khó hiểu, nhưng Tô Khiết ra lệnh thì anh ta không hề do dự, cõng ba Viên Ngữ nhanh chóng chạy ra ngoài, Cố Ngũ nhìn thấy Trác Thanh còn đứng đó nhìn máy giám sát thì dùng lực kéo anh ta một cái: “Đi thôi, anh đứng đây làm gì? Người phụ nữ điên lại còn bi3n thái kia có gì tốt mà nhìn.” Cố Ngũ cố ý nói câu cuối cùng cho Trác Hiểu Lam nghe, cũng coi như Cố Ngũ tung hỏa mù. Cố Ngũ không biết Tô Khiết có ý gì, nhưng Cố Ngũ rất tin tưởng Tô Khiết, bà chủ nói anh ta làm như vậy thì chắc chắn có lý do, cho nên Cố Ngũ không dám chần chừ. Trác Thanh bị Cố Ngũ kéo đi thì lấy lại tinh thần, cũng vội vàng đi theo Cố Ngũ, đoàn người nhanh chóng chạy ra ngoài. Tô Khiết đi ở phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng là dùng hết sức chạy đi. Trong lòng Cố Ngũ khiếp sợ, chạy theo bước chân Tô Khiết, trong lòng Cố Ngũ bom vẫn chưa được gỡ bỏ, lần này bom sẽ nổ tung. Nhưng có thể sao? Bà chủ vừa nói đã gỡ bom, hơn nữa nếu chưa gỡ bom thì vì sao bom không nổ, vừa rồi bà chủ nói bom này có thể lập tức nổ tung, phản ứng của Trác Hiểu Lam cũng biết rõ chuyện này. Trong lòng Cố Ngũ có quá nhiều thắc mắc, nhưng anh ta cũng biết lúc này không thích hợp hỏi, nếu bà chủ muốn bọn họ nhanh chóng rời đi thì hiện tại quan trọng nhất là rời khỏi chỗ này, hơn nữa càng xa càng tốt. “Tô Khiết…” Trác Thanh cũng ý thức được tình huống không đúng, anh ta gọi Tô Khiết một tiếng rồi dừng lại, sắc mặt Trác Thanh thay đổi, sau đó nhanh chóng theo sát sau lưng Cố Ngũ. Lúc này Đầu To đang giữ cửa, bảo đảm các cửa được mở rộng. “Đi.” Tô Khiết đi tới cửa thì nhanh chóng nói một chữ với Đầu To, sau đó cô dùng tốc độ chạy như bay ra bên ngoài. Cố Ngũ khiếp sợ, tốc độ của bà chủ đúng là nhanh, Cố Ngũ biết bà chủ và lão đại giống nhau, từ trước đến nay làm việc không sợ hãi, lúc này bà chủ vội vàng chạy ra ngoài như vậy thì tình hình chắc chắn rất nghiêm trọng. Cho nên Cố Ngũ cũng chạy nhanh ra ngoài, mặc dù Cố Ngũ cõng ba Viên Ngữ nhưng tốc độ không hề chậm, thậm chí còn liều mạng chạy về phía hơn, nhanh hơn tốc độ của cậu hai Trác. Đoàn người chạy ra khỏi biệt thự không bao xa thì nghe thấy sau lưng phát ra một tiếng nổ lớn. “Nằm sấp xuống.” Tô Khiết úp sấp trong bụi cỏ trước mặt. Những người khác cũng nằm sấp xuống, trong khoảnh khắc đó, biệt thự phía sau nổ tung. Cũng may bọn họ cách đó khá xa, không có ai bị thương. “Bà chủ, chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Ngũ hoàn toàn ngây người, không phải bà chủ nói đã gỡ bom rồi sao? Hiện tại vì sao bom lại nổ? Hơn nữa nếu bom không được gỡ bỏ, vì sao lúc nãy không nổ?