Chương
Dù gì tối qua cô cũng uống say, rất có thể đã làm chuyện gì đó với anh…
“Chị Lưu, chị thấy tâm trạng cậu chủ thế nào?” Tô Khiết thầm hít sâu một hơi, rồi dò hỏi.
“Lúc cậu chủ trở về lần đầu, tôi thấy sắc mặt cậu ấy rất đáng sợ…” Chị Lưu bắt đầu miêu tả tình huống lúc Nguyễn Hạo Thần quay về.
Mắt Tô Khiết lóe lên, lần đầu quay về, vẻ mặt trông rất đáng sợ, vậy chẳng phải sau đó sẽ tốt hơn ư…
Tô Khiết nghĩ đến những chuyện cô đã làm với Nguyễn Hạo Thần tối qua, mới đầu anh rất tức giận cũng là chuyện bình thường, đợi một lúc sau anh sẽ dần bình tĩnh lại, có lẽ sẽ không nổi giận như thế nữa.
“Lúc cậu chủ quay về lần thứ hai…” Chị Lưu nói đến đây thì hơi ngừng lại, hình như đang nghĩ dùng từ nào để miêu tả sắc mặt anh.
Tô Khiết nhìn cô ta, ánh mắt hiện rõ sự hy vọng và mong đợi.
Rồi chị Lưu thở dài, hơi run rẩy nói:”Sắc mặt cậu ấy cực kỳ đáng sợ”
Tô Khiết:”…”
Thế là ngày càng nghiêm trọng hơn ư? Tình hình có vẻ không ổn cho lắm!
“Sau đó là cậu chủ gọi về, giọng nói của cậu ấy làm người khác cảm thấy u ám, như thể hồi bé phải một mình đi ngang qua nghĩa địa để về nhà vào buổi tối vậy, không, sắc mặt cậu ấy còn đáng sợ hơn đó nữa.” Chị Lưu không biết Tô Khiết đang nghĩ gì, nên miêu tả tiếp.
Tô Khiết liếc nhìn chị Lưu, ừm, chị Lưu miêu tả rất sống động, rất thỏa đáng, làm cô cảm thấy người mình như rơi vào hư ảo.
“Tôi ăn no rồi, tôi đi ngủ trước đây.” Tô Khiết đặt bát đũa trong tay xuống, tao nhã đứng dậy, định về phòng mình.
“Mợ chủ, tôi mới gọi cho cậu chủ, có lẽ cậu ấy sắp về rồi, cô không đợi cậu ấy à?” Chị Lưu hơi tò mò, lúc nãy mợ chủ còn ăn rất ngon miệng, sao lại đột ngột không ăn nữa thế, hơn nữa chắc chắn cậu chủ sắp về rồi, cậu ấy đã tìm mợ chủ cả ngày trời, chẳng lẽ mợ chủ không đợi cậu ấy ư?
Bước chân Tô Khiết vốn đang vững vàng, bỗng trở nên lảo đảo, cô thấy chân mình mềm nhũn, chắc chắn là do cô quá mệt rồi, đúng, chắc chắn là do cô quá mệt, nên cô phải đi nghỉ ngơi cho khỏe.
“Tôi mệt rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Một giây sau, Tô Khiết bỗng tăng nhanh bước chân, vội vàng đi lên lầu, rồi về phòng của mình.
Mắt chị Lưu lóe lên, lúc nãy hình như cô thấy mợ chủ không còn sức để bước đi, sao mới đó đã chạy nhanh như thế rồi? Chẳng lẽ là vì ăn cơm rồi nên có sức ư?
Tô Khiết bước vào phòng, ngẫm nghĩ một lát rồi khóa trái cửa.
Tô Khiết nghĩ rằng, cô đã khóa trái cửa rồi, có lẽ trời tối Nguyễn Hạo Thần sẽ không xông vào phòng cô đâu.
Thật ra có lúc Nguyễn Hạo Thần rất lịch thiệp, nên giờ cô khóa trái cửa rồi, có lẽ anh sẽ không bước vào đâu.
Phải nói là suy nghĩ của Tô Khiết thật sự rất đơn giản!
Tô Khiết vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm trên giường mấy phút đã ngủ thiếp đi rồi.
Lúc Nguyễn Hạo Thần quay về, không nhìn thấy bóng dáng Tô Khiết nên sắc mặt thay đổi ngay:”Mợ chủ đâu rồi?”
Chẳng phải nói cô đã về rồi à? Sao giờ không thấy người đâu thế?
“Mợ chủ vì quá mệt nên về phòng nghỉ ngơi rồi.” Chị Lưu thấy sắc mặt Nguyễn Hạo Thần bỗng trở nên thâm trầm thì sợ đến rụt cổ, nhưng vẫn kiên trì nói:”Cậu chủ, mợ chủ thật sự rất mệt đó…”