Chương
Vì chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của anh, còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa.
Tô Khiết vốn tưởng rằng có thể thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Nguyễn Hạo Thần, cô không khỏi sợ hãi, ánh mắt cô hơi sáng lên, đột nhiên có một cảm giác không được tốt lắm, không, là một cảm giác rất không tốt.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần không phải nên tức giận sao? Sao lại cười, hơn nữa nụ cười của anh lúc này tuyệt đối không phải bởi vì tức giận, mà là nụ cười vừa giảo hoạt và đen tối của hồ ly.
Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, anh như vậy không bình thường, rất không bình thường!!
Thấy ánh mắt lo lắng của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần khẽ nở nụ cười, chậm rãi nói:”Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng lời nói từ một phía để ép em phải tin đâu”
Nghe thấy lời này của anh, Tô Khiết chợt cảm thấy run rẩy.
Không chỉ là lời nói từ một phía? Vậy còn có gì nữa chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự có thể tìm ra một nhân chứng đến?
Cô không tin, chuyện đêm qua, anh còn có thể để người khác đứng bên cạnh để quan sát sao?
“Nào, chúng ta xem một thứ này trước.” Ý cười trên môi Nguyễn Hạo Thần vẫn không tắt, anh đưa tay lấy điện thoại của mình, có điều cơ thể của anh vẫn ép lên trên người cô, không có ý định tránh ra.
Tô Khiết khế mím môi lại, lời thoại này quen thật đấy.
Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh muốn cho cô xem cái gì?
Tô Khiết cảm thấy rất tò mò, không, không phải tò mò, mà là lo lăng.
Cô cứ cảm thấy chuyện xảy ra phía sau sẽ thoát khỏi tâm khống chế của cô.
Thoát khỏi sự khống chế của cô có nghĩa là mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Nguyễn Hạo Thần, đến lúc đó, với sự âm hiểm và đen tối của Nguyễn Hạo Thần, cô thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì?
“Là gì?” Lúc Tô Khiết hỏi câu này, giọng nói có chút run rẩy.
“Em xem rồi sẽ biết.” Nguyễn Hạo Thần khẽ cười không trả lời, mà đưa điện thoại của anh đến trước mặt cô.
Tô Khiết hít sâu một hơi, đưa tay ra lấy điện thoại, cơ thể của cô khẽ động đậy, nhúc nhích muốn rời khỏi cơ thể của anh, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại ôm cô trong lòng mình.
Có điều, lúc này, cơ thể của cô đổi hướng, ban nãy là nằm ngửa, lúc này cô lại nằm sấp.
Mà lúc này Nguyễn Hạo Thần lại đang đè lên lưng cô.
Tô Khiết muốn giãy ra, nhưng lại bị anh ôm quá chặt, cô không thể động đậy được, hơn nữa, bây giờ còn có thứ phải xem, Tô Khiết quyết định tạm thời nhẫn nhịn một chút.
Nguyễn Hạo Thần đưa tay ra, vòng qua cổ cô, chạm vào điện thoại, sau đó tìm một video trong điện thoại, mở ra.
Lúc này khoảng cách giữa anh và cô rất gần, Tô Khiết có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của anh, cô đột nhiên có chút bức bối, bức bối đến mức gần như không thở nổi.
Có điều, ngay sau đó, Tô Khiết không thể quan tâm đến vấn đề bức bối hay không nữa, bởi vì mọi sự chú ý của cô đều dồn vào đoạn video trong điện thoại của Nguyễn Hạo Thần rồi.
Cô nhìn thấy rõ mọi chuyện mà đêm qua cô làm với Nguyễn Hạo Thần…
Tô Khiết nhìn cảnh tượng trong video, đôi mắt cô mở lớn hết gỡ, gương mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Tô Khiết bất giác nuốt nước miếng, lập tức cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để gặp người khác, đó không phải là cô, chắc chắn không phải cô, sao cô có thể làm ra những chuyện như vậy được.