Chương
Lần trước, thuốc Đường Lăng cho anh có phải là giả không? Cho nên mới không tẩy được tàn nhang trên mặt cô, không thể gỡ được lớp ngụy trang của cô.
Nguyễn Hạo Thần càng nghĩ càng thấy có khả năng, anh phải thử lại một lần nữa mới được.
“Lái nhanh một chút.” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên mở miệng, lúc này anh càng thêm nôn nóng.
“Tổng giám đốc, tôi đã lái rất nhanh rồi, nếu nhanh hơn nữa sẽ bị cảnh sát đuổi theo.” Thư ký Lưu thở hắt ra, anh ta biết tổng giám đốc rất gấp, cho nên anh ta đã lái hết tốc độ rồi.
“Nhanh hơn chút nữa.” Rất rõ ràng lúc này cậu ba Nguyễn đang vội, còn về việc có bị cảnh sát đuổi theo hay không đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của anh nữa rồi.
Thư ký Lưu ngẩn ra, sau đó chỉ có thể cắn răng tăng tốc.
Cùng lúc đó trong phòng sách của nhà họ Tô.
Ba ván cờ đã đánh xong, ông cụ Liên mang theo vẻ mặt khó tin nhìn Tô Khiết.
Ông thích chơi cờ, từ nhỏ đã học và nghiên cứu cách chơi, bắt đầu từ năm mười tám tuổi ông chưa từng thua, thậm chí có thể nói là chưa từng thua một ván cờ nào.
Nhưng ngày hôm nay ông lại thua trong tay một cô nhóc, hơn nữa lại còn thua liên tiếp ba ván.
Mà ba ván này chỉ thua một bước, cũng chính vì như vậy mới khiến người ta ngạc nhiên. Cô nhóc này dường như có thể đoán chính xác được suy nghĩ của ông, biết được mỗi bước cờ của ông, sau đó mỗi lần đều thắng ông một bước.
Muốn thắng ông vốn dĩ đã khó, thế mà cô còn có thể thắng một cách khéo léo như vậy. Tâm tư tỉ mỉ như vậy sao có thể khiến ông không ngạc nhiên, không chấn động được chứ?
Chẳng trách vừa rồi cô kiêu ngạo như vậy, hóa ra cô có đủ tư cách để kiêu ngạo, cô gái này quả thực không đơn giản.
“Ông cụ Liên, cháu thắng rồi.” Tô Khiết nhìn ông cụ Liên, mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không có chút khiêm nhường nào, thật ra Tô Khiết cũng có nghiên cứu sâu về việc chơi cờ, cộng với khả năng kiểm soát tâm lý của mình cho nên cô mới có thể thắng được ông cụ Liên.
Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Khiết, ông cụ Liên ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
Tính tình của cô nhóc này càng lúc càng hợp với ông, không giả vờ, không dối trá, càng không a dua nịnh hót, cực kỳ ngông cuồng. Ông thật lòng thích cô nhóc này.
Haiz, đáng tiếc ông không may mắn như vậy, cháu dâu tốt thế này lại là của người khác.
Hơn nữa lúc nãy ông đã thua cho nên phải hủy bỏ việc cầu hôn. Ông đã thua chuyện hôn nhân đại sự của cháu trai rồi.
Trước đó, ông tuyệt đối có lòng tin mình sẽ thắng. Ông cho rằng ông đã nắm chắc cửa hôn sự này trong tay. Cô nhóc nói nếu thua ngày mai kết hôn cũng được, ông còn chuẩn bị đợi cô thua rồi sẽ bảo hai đứa trẻ ngày mai liền đi nhận giấy kết hôn Để phòng ngừa chuyện không may.
Ai ngờ, ông lại thua.
Có điều, lúc trước cô nhóc đã nói, chuyện của người trẻ tuổi hãy để bọn chúng tự giải quyết, vậy mọi chuyện sau này chỉ có thể dựa vào Liên Cung thôi, mong là Liên Cung có thể hăng hái cạnh tranh để cưới cô nhóc này về nhà họ Liên.
Nếu Liên Cung lấy được cô nhóc này, đó không chỉ là may mắn của Liên Cung mà còn là may mắn của nhà họ Liên.
Vậy thì phải xem Liên Cung có được bản lĩnh đó không đã.