CHƯƠNG
“Hi…” Ngay lúc môi cô sắp sát đến môi anh, đột nhiên cô tránh ra một khoảng.
Môi Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nở nụ cười nhạt, anh cũng biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng chỉ là giờ phút này Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết, sâu bên trong đôi mắt anh hình như vừa mới thoảng qua nét mất mát.
“Chồng, thật xin lỗi, vừa rồi căng thẳng quá, em căng thẳng nên mới lùi ra.” Tay Tô Khiết quấn vòng quanh vạt áo áo sơ mi của anh, như có chút cẩn thận, khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, khiếp sợ, còn mang theo mấy phần ngượng ngùng và bất an.
“Vậy à?” Người Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đến gần cô, đôi môi hơi tạo nên đường cong bất thường. Cô bán sức như vậy, anh có thể không phối hợp sao?
Tô Khiết hơi cúi đầu, con mắt quét qua nửa người dưới của anh, thấy một chỗ lẳng lặng không có bất kỳ phản ứng, không có gì khác trước. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh không có phản ứng, nói trắng ra là anh không có hứng thú với cô.
Xem ra, cô phát hiện đúng rồi, anh thật sự không muốn có được cô, mà là thật sự muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó?
Mà anh muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì chứ?
Nhưng bất kể anh muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì, chỉ cần anh không có hứng thú với cô, bây giờ cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm, vậy cô không cần lo lắng gì cả.
“Chồng, hay là chúng ta từng bước từng bước từ từ đi.” Tô Khiết khẽ mím môi, giọng càng sợ hãi, càng lộ vẻ ngượng ngùng.
“Hử?” Nguyễn Hạo Thần nhướn mày, từng bước từng bước từ từ đi? Cô muốn từ từ đi như thế nào?
Nguyễn Hạo Thần dừng động tác lại, nhìn cô.
Tô Khiết có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Nguyễn Hạo Thần. Giống như trong chốc lát đã đưa ra quyết định, sau đó tay cô đang nắm áo anh bỗng chuyển về thắt lưng da.
Mắt Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lóe lên một cái, đây chính là từng bước từng bước từ từ mà cô nói?
Tô Khiết cầm thắt lưng anh, cố gắng một hồi, rốt cục vẫn phải cởi nó ra, chẳng qua là khóa thắt lưng làm xước da anh, để lại một vết rất rõ.
Nguyễn Hạo Thần hơi nhăn mày, dù sao vẫn hơi đau.
“Thật xin lỗi chồng, em làm đau anh.” Thấy vết thương trên người anh, Tô Khiết hình như căng thẳng hơn, trên mặt rõ ràng càng thêm xoắn xuýt và bối rối: “Em không có kinh nghiệm phương diện này.”
Không có kinh nghiệm? Sao anh cảm giác cô càng giống như là cố ý, cởi thắt lưng có thể giữ lại vết thương trên người anh, trừ cô, chỉ sợ cũng không có người khác.
Có điều, Nguyễn Hạo Thần không nói gì, anh lại muốn xem, tiếp theo cô còn phải làm sao, thật ra thì. Cởi thắt lưng ra cũng không có gì khác, dẫu sao quần của anh vẫn còn nguyên.
Anh muốn xem, cô có dám tiếp tục nữa hay không.
Tiếp theo, tay Tô Khiết quả thật vẫn để ở trên nút quần anh, chỉ là lúc này tay cô thoáng qua có chút run rẩy, không biết có phải vì quá căng thẳng không.
Không biết có phải vì nút áo chặt không, Tô Khiết nửa ngày vẫn chưa cởi nút áo cuối ra. Cơ mà móng tay không dài của cô lại cào lên người anh, lần này vết thương sâu hơn vừa rồi, hình như cũng có máu.
“Chồng, thật xin lỗi, em lại làm đau anh.” Tô Khiết nhìn về phía anh, mặt đầy áy náy, lại giống vừa bất an vừa khẩn trương.
“Chồng, anh yên tâm, tiếp theo em nhất định sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, nhất định sẽ không làm đau anh nữa.” Tô Khiết đột nhiên nhìn anh, rất là nghiêm túc bảo đảm, trông rất chân thành.