Chương 1073 Mặc dù Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để Lăng Kha bị tổn thương, nhưng cũng tôn trọng cô, thế là họ lui qua một bên. Lệ Hàn Ti không nói nhảm một câu mà trực tiếp lấy ví tiền ra rồi rút ra một tấm ảnh, lạnh lẽo nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô là muốn chơi trò gì với tôi?” Tấm ảnh kia là Lăng Kha chụp hồi cấp 3, trong ảnh cô cười thật ngọt ngào, ngây ngô đáng yêu. Phía sau cô, Lệ Hàn Ti trùng hợp đi qua đường cũng bị chụp trúng, trông thật sáng sủa đẹp trai. Một tấm ảnh cất giấu toàn bộ bí mật thời thanh xuân của thiếu nữ, nửa bên mặt kia không biết đã bị vuốt v e bao nhiêu lượt. Mà tấm ảnh này lại kẹp trong ví của Lệ Hàn Ti. Lăng Kha muốn nhận lấy tấm ảnh, lại bị Lệ Hàn Ti xé nát ném xuống đất, ánh mắt anh ta lộ ra ý cảnh cáo mãnh liệt: “Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, sau này đừng làm mấy trò mèo này nữa, nếu không tôi sẽ làm cô sống không bằng chết.” Nói xong, Lệ Hàn Ti xoay người rời đi, không cho Lăng Kha cơ hội giải thích. Nhưng Lăng Kha vẫn kêu anh ta lại: “Lệ Hàn Ti, tấm ảnh này là tôi lén bỏ vào ví của anh khi chúng ta vừa ở bên nhau, không ngờ đến bây giờ anh mới phát hiện nó.” Lăng Kha nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, giống như trái tim mình bị ném xuống đất, tan nát vỡ vụn, đau đớn khó nhịn. Đáy mắt cô lướt qua một tia bi ai, đắng chát nhìn bóng lưng Lệ Hàn Ti mà nói: “Anh yên tâm đi, tôi đã quyết định không yêu anh thì sẽ không làm gì lén lút cả. Cuối cùng, chúc mừng anh đã được như ước nguyện.” Lăng Kha không đi nhặt những mảnh vụn trên mặt đất, cũng giống như trái tin tan nát của cô, dù miễn cưỡng chắp vá lại cũng không còn hoàn chỉnh nữa. Những năm tháng thanh xuân si mê anh ta đầy đắng chát và ngọt ngào, cứ để nó vỡ vụn tan biến theo tấm ảnh này đi, không cần và cũng không nên giữ lại! Nghe thấy câu chúc phúc này, Lệ Hàn Ti quay đầu lại. Lăng Kha đã rời khỏi vị trí cũ, chỉ để lại một bóng lưng không quay đầu lại, những mảnh vụn trên mặt đất bị gió thổi bay đi như chưa từng xuống lần nào. Hay là… Thật sự là anh ta vu oan cho cô? “Lăng Kha.” Nhìn theo bóng dáng yêu kiều đó, Lệ Hàn Ti đột nhiên gọi cô lại: “Hi vọng cô thật lòng chúc phúc tôi và Giai Ca.” Lăng Kha ngừng bước rồi từ từ quay đầu lại. Cô đã đi theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp, tư thế hiên ngang này rất nhiều năm, trong mộng ngoài mộng trong lòng trong mắt đều là anh ta. Bây giờ cô chỉ lạnh nhạt nhếch môi lên nói: “Lệ Hàn Ti, tôi thật lòng chúc phúc anh và Triệu Giai Ca có một kết cục tốt, dù sao anh cũng là người đàn ông tôi từng yêu!” Thì ra nhiều năm sau cô có thể bình tĩnh ung dung đối mặt với anh ta như vậy. Lệ Hàn Ti cũng phát hiện bây giờ trong mắt Lăng Kha đã không còn chút ngượng ngùng và yêu thương nào đối với mình, xem ra cô đã thật sự buông xuống rồi. Chờ nhiều năm như vậy, rốt cục cô cũng tỉnh ngộ! “Cảm ơn cô.” Lệ Hàn Ti nói ra lời từ đáy lòng. Kỳ thật anh ta cũng biết cô gái này đã làm rất nhiều chuyện vì mình, trong đông đảo phụ nữ ái mộ anh ta thì cô là người kiên trì lâu nhất.